Liễu Nguyệt rút tay ra khỏi tay của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô: “Nhan Nhan, con xin thề đi.”
Trái tim của Đường Tâm Nhan đau đớn nặng nề.
“Mẹ, con thật sự sẽ không gặp lại anh ấy nữa…”
“Lấy sinh mệnh của mẹ ra để thề, nếu như con không làm được, số phận mẹ sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Cơ thể của Đường Tâm Nhan run rẩy, nhìn Liễu Nguyệt với vẻ khó mà có thể tin: “Mẹ, con không cần…”
“Nhan Nhan, nếu như con không làm được, thì bây giờ đi ra ngoài ngay, con đi tìm cậu ta đi!”
Đường Tâm Nhan tiến lên trước, ôm lấy Liễu Nguyệt, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Mẹ, con không cần lấy sinh mệnh của mẹ ra để thề thốt, con hứa với mẹ rằng con thật sự sẽ không gặp lại anh ấy nữa, mẹ hãy tin tưởng con thêm một lần nữa nhé!”
Cô chưa bao giờ biết rằng tình yêu lại có thể cay đắng đến như vậy.
Cô nghĩ, ngoại trừ Mặc Trì Úy ra, cô sẽ không yêu một người đàn ông nào nữa cả!
Nếu đã không có kết quả tốt với anh, vậy thì hãy để cô mang theo đứa trẻ đi cùng sống đến hết đời này!
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan đang run rẩy không ngừng, trong lòng bà cũng vô cùng bứt rứt khó chịu, nếu như có thể, bà cũng muốn nhìn thấy con gái của mình được hạnh phúc, nhưng người cho cô sự hạnh phúc, đó tuyệt đối không thể là Mặc Trì Úy.
Một khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, bà liền nghĩ đến người chồng đã chết thảm của mình.
…
Đường Tâm Nhan tự nhiên bị mất ngủ gần như cả đêm, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Trên gối có vết nước đọng lại do khóc, và mắt cũng có chút sưng lên.
Liễu Nguyệt đã thức dậy rồi, bà giúp Đường Tâm Nhan lấy ra quần áo phải mặc ngày hôm nay, trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, bàn chải đánh răng cũng đã lấy sẵn kem đánh răng rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đôi chút đỏ bừng của Đường Tâm Nhan, Liễu Nguyệt nói với vẻ áy náy và đau khổ: “Tối qua mẹ đánh con, con đừng có trách mẹ nhé.”
Đánh vào người con, lòng mẹ đau như cắt.
Đường Tâm Nhan đương nhiên hiểu được đạo lí này, từ nhỏ đến lớn mẹ cô rất ít khi ra tay đánh cô trừ khi vô cùng tức giận.
“Mẹ, con không có trách mẹ đâu.”
Liễu Nguyệt gật đầu: “Chỉ cần con có thể làm được theo yêu cầu của mẹ, mẹ sẽ không quản quá chặt chẽ. Con còn trẻ người, hiểu biết còn ít, sau này sẽ gặp được người thật lòng thật dạ đối với con thật tốt.”
Về chuyện tình cảm, Đường Tâm Nhan
đã sức cùng lực kiệt rồi, cô cũng không nghĩ xa làm gì, quan trọng nhất bây giờ là chăm chỉ làm việc, kiếm đủ tiền để mua sữa bột cho con.
Buổi chiều sẽ quay một bộ video quảng cáo tuyên truyền cho “Mỹ nhân truyền kỳ”, ăn bữa sáng xong, Đường Tâm Nhan rời khỏi biệt thự một chuyến.
Mặc Trì Úy lái xe chạy theo phía sau xe của Cố Nhiễm Nhiễm trong suốt quãng đường, một tay anh xoay vô lăng, tay kia cầm điếu thuốc.
Anh nhìn đôi mắt ở trước mặt, trầm tĩnh và sâu thẳm, giống như vực thẳm không nhìn thấy đáy, biến mất trong màn sương mù đen kịt.
Tiếng điện thoại rung truyền đến.
Anh kết nối Bluetooth, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi của Trì Chi Hành phát ra từ đầu dây bên kia: “Anh tư, anh nói xem con mẹ nó có phải em tự tìm đến ngược đãi không? Sau khi bị Cố Nhiễm Nhiễm phát hiện đang bị theo dõi, cô ta đã chửi rủa em một trận thậm tệ. Mấy ngày qua em muốn tìm phụ nữ để quên đi cô ta, nhưng sống chết thì cũng không thể lên nổi với phụ nữ khác được. Em bị nàng hạ độc sao?”
Mặc Trì Úy hừ một tiếng với không chút đồng cảm nào.
Cao thủ tình trường còn tệ hơn anh, vợ anh tuy không muốn quan tâm đến anh, nhưng ít nhất hôm qua anh đã làm tình hai lần.
Nghe được Mặc Trì Úy hầm hừ cậu ta, Trì Chi Hành bùng nổ: “Anh Tư, anh có lòng đồng cảm hay không vậy? Chúng ta hai người cùng cảnh ngộ thì nên đồng cảm với nhau chứ!”
“Tôi có thể ngủ với vợ tôi, còn cậu có thể ngủ với Cố Nhiễm Nhiễm không?”
Trì Chi Hành nghe thấy trong giọng nói trầm thấp của anh còn mang theo thêm chút tự đắc, cậu ta tức giận đến muốn nôn ra máu: “Anh Tư, Đường Tâm Nhan và anh ầm ĩ vụ ly hôn, cô ấy thật sự có thể cho anh ngủ cùng sao? Anh làm cái điều khó hiểu này như thế nào vậy? Còn em sao lại ngay cả tay của Cố Nhiễm Nhiễm cũng chưa từng chạm tới?”
Mặc Trì Úy nghĩ đến dáng vẻ uyển chuyển khéo léo của cô hôm qua chăm sóc phụ vụ phần thân dưới của anh, mặt mũi dung mạo lạnh lùng tuôn ra sự mềm mại dịu dàng: “Tôi có sức quyến rũ lớn.”
…………