Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Yêu cô, anh không tiếc thứ gì


trước sau

Chắc có lẽ anh cũng đoán được cô sẽ đi ra, biết rằng hiện tại cô không thích ngửi thấy mùi thuốc lá, nên anh cũng chỉ là cầm một điếu thuốc cắn trên môi.

Đường Tâm Nhan sống mũi cay cay, suýt khóc.

Ánh đèn ngoài hành lang mờ ảo, anh lại cúi đầu xuống, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Không nghe thấy cô đẩy cửa để vứt rác, anh cũng không ngẩng đầu.

Mãi cho đến khi đèn điều khiển bằng âm thanh trên đầu tắt ngấm đi, xung quanh bốn phía chìm vào bóng tối mờ ảo, giọng nói trầm thấp và u ám của anh mới từ từ chậm rãi truyền đến: “Bà chủ Mặc, chúng ta thực sự tâm đầu ý hợp.”

Đường Tâm Nhan bên trong bóng tối cong miệng xuống.

Ai tâm đầu ý hợp với anh chứ?

Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cô thờ ơ rồi nói: “Tôi đến đây để vứt rác, không phải đến tìm anh.”

“Tôi gửi tin nhắn cho cô rồi cô mới đi ra để vứt rác?”

Cô nghe thấy có sự ẩn ý cười nhạo cô trong giọng nói trầm khàn của anh.

Viền tai của Đường Tâm Nhan đỏ bừng, trong đôi mắt hình quả hạnh đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi còn chưa hỏi anh, đột nhiên chạy tới cửa nhà tôi để làm cái gì vậy? Mẹ tôi nhìn thấy anh, sẽ lại tức giận đấy!”

Lời vừa nói ra, cô phát hiện giọng điệu của mình với anh lại là tức giận hơn là oán giận, cô không khỏi kinh ngạc.

Chẳng thể nào đêm hôm qua sau khi ngủ với anh, cô đối với anh vẫn còn mềm lòng sao?

Không, không thể như vậy được.

Nếu như không có anh, gia đình của cô sẽ không bị phá sản, ba cô sẽ không chết, và mẹ cô sẽ không phải đi làm thêm cho nhà người khác.

Không muốn lại để ý đến anh nữa, cô xoay người, định rời đi.

“Phó Tư Thần đã bị tôi đánh.”

Sau lưng anh, truyền đến một giọng nói yếu ớt.

Cơ thể Đường Tâm Nhan bất động ngây người ra.

Dậm chân xuống, đèn trên đầu bật sáng lên, cô nhìn về hướng anh.

Anh ngẩng đầu lên, quả thực là có dấu vết của một cú đấm trên gương mặt khôi ngô tuấn tú và thâm sâu. Khóe miệng vẫn còn bị nứt da, máu đã đông cứng lại, nhìn qua có chút dọa người.

Đường Tâm Nhan nghĩ đến những lời lúc mẹ mua rau quay về nhà đã nói, lông mày cau lại: “Anh chính là người đã bị thương đó hả?”

Mặc Trì Úy nghĩ đến Phó Tư Thần bị thương nặng hơn anh rất nhiều, anh nhếch đôi môi mỏng trầm lặng lên.

Đường Tâm Nhan cho rằng anh đã ngậm thừa nhận lời của cô, hàm răng cắn chặt vào bờ môi dưới,
sau khi nhả ra cô không nhịn được mà hỏi: “Ngoài mặt ra, còn có bị thương ở đâu nữa không?”

“Phó Tư Thần đánh anh, anh sẽ không đánh trả lại?” Nhìn thì rất có chí khí, làm sao mà đến thời điểm quan trọng, thì cũng chỉ biết chịu trận bị đánh thôi hả?

Mặc Trì Úy không nói, nhìn màu mắt của cô, còn thâm sâu hơn cả màn đêm.

“Anh câm hả?” Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi hơi nhếch lên, nhưng vừa cử động, thì liền kéo vào vết thương nơi khóe môi, anh lại hít vào một hơi.

Rõ ràng anh là một người đàn ông lạnh lùng kiên cường, đến ngay cả vết thương do súng cũng không thèm quan tâm, nhưng trước mặt người phụ nữ nhỏ bé này, anh vì một chút vết thương nhỏ trên khóe miệng mà hít ngược vào, nếu như Trì Chi Hành nhìn thấy, nhất định sẽ cười anh một trận, cười anh cố ý giả bộ đáng thương.

Nhưng mà, có thể nhận được sự quan tâm từ người phụ nữ của mình, giả bộ đáng thương để được thông cảm thì có sao đâu?

Anh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt u tối, giọng nói trầm khàn: “Cả người đều đau nhức.”

Đường Tâm Nhan trừng mắt nhìn anh, sau đó không hề nói gì cả, trực tiếp mở cửa thoát hiểm rồi rời đi.

Mặc Trì Úy cau lông mày nhìn vào cánh cửa đóng mở.

Anh đã nói câu nào sai, tại sao cô lại đột ngột rời đi?

Mặc Trì Úy nắm bàn tay to thành nắm đấm, rồi hung hăng đấm mạnh một cú vào tường.

Anh lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra, không thèm quan tâm chút nào đến mu bàn tay đã bị đập nát, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Làn khói thuốc xanh trắng bay lên, một lớp khói mỏng làm mờ đi đường nét tuấn tú và lạnh lùng của anh, đôi mắt đen huyền u tối, màu sắc càng phát ra sự nặng nề.

Chưa bao giờ biết rằng theo đuổi một người phụ nữ khó đến vậy!

Anh chỉ yêu đương hẹn hò qua một lần, trước kia còn là Bạch Chỉ tỏ tình trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện