Đường Tâm Nhan nhanh chóng bị đưa đến phòng bệnh, bởi vì điều kiện quá thô sơ nên cô chỉ có thể sống cùng phòng với một người phụ nữ khác.
Mặc dù sức khỏe không tốt, Liễu Nguyệt đã khéo léo từ chối đề nghị của trưởng làng về việc cử người khác chăm sóc Đường Tâm Nhan. Bà ấy muốn ở lại chăm sóc con gái một mình.
Liễu Nguyệtngồi ở mép giường bệnh của Đường Tâm Nhan, nhìn đôi má gầy gò của con gái mà lòng đau xót, lòng đầy tự trách, nếu không phải vì sự bất tài của mình thì sao có thể khiến con gái mình phải chịu đựng nhiều đau đớn và phiền muộn như vậy?
Giường bệnh bên cạnh là một bệnh nhân vừa bị sảy thai nên tâm trạng rất bất ổn, giây trước có thể tươi cười nói chuyện với bạn nhưng giây sau có thể hét lên điên cuồng, ngay cả gia đình xung quanh cũng không thể trấn an cô ấy được.
“Côgái, cô có thể nhỏ giọng được không, con gái tôi vẫn đang nghỉ ngơi.”
Vốn dĩ muốn chịu đựng, nhưng bệnh nhân không ngừng la hét khiến Liễu Nguyệt bước tới gần cô nhẹ nhàng nói.
“Con gái bà đang nghỉ ngơi, thì tôi không được la lên sao? Tôi nói cho bà biết, không muốn ở chỗ này, ngươi cút ra ngoài, đừng có ở đây giảng đạo lí với tôi, a … a…”
Người phụ nữ hét vào mặt Liễu Nguyệt như điên.
“Thực sự xin lỗi bà, thực sự xin lỗi, cô ấy vừa mất con nên bị quá kích nên chúng tôi thực sự xin lỗi.” Mặc dù người phụ nữ liên tục la mắng, nhưng may mắn là gia đình cô ấy cũng biết điều và liên tục xin lỗi Liễu Nguyệt.
“Mẹ ……”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Tâm Nhan, Liễu Nguyệtvội vàng chạy đến giường bệnh, lo lắng nắm lấy tay cô.
“Nhan Nhan, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con dọa mẹ sợ quá.”
Nhìn thấy con gái mở mắt, Liễu Nguyệt rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng trước khi hôn mê giống như một bộ phim đang chiếu, hết cảnh này đến cảnh khác lướt qua trước mắt Đường Tâm Nhan, nghĩ đến vũng máu lớn giữa hai chân cô, làn da vốn dĩ đã nhợt nhạt của Đường Tâm Nhan lại càng tái nhợt như một tờ giấy.
Đứa bé đâu?
“Mẹ, con của con không sao, đúng không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng.
“Đứa nhỏ không sao, nhưng con phải nằm nghỉ dưỡng ở trên giường mấy ngày. Đừng xúc động, nếu không … nếu không y thuật cũng sẽ không bảo vệ được đứa nhỏ.”
Về chuyện này, sau khi do dự, Liễu Nguyệt vẫn nói với Đường Tâm Nhan rằng bà không muốn giấu giếm đứa con gái này bất kỳ chuyện gì.
Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin đứa trẻ không sao.
“Đừng lo lắng, chỉ cần là lời dặn dò của bác sĩ, con nhất định sẽ nghe lời bác sĩ, sẽ không nhúc nhích, nằm yên ở trên giường.”
Đường Tâm Nhan nói, đặt tay lên bụng nhẹ nhàng, cảm nhận được sự hiện diện của đứa con trong bụng, cô thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù Đường Tâm Nhan luôn hợp tác điều trị của bác sĩ nhưng người phụ nữ nằm trên giường bệnh bên cạnh vẫn không ngừng la hét khiến cô không thể nghỉ ngơi chút nào.
Liễu Nguyệt cũng đã hỏi ý kiến bác sĩ và muốn đổi sang phòng bệnh khác, nhưng câu trả lời là đã hết phòng bệnh trống.
“Mẹ, con không sao.” Nhìn thấy Liễu Nguyệt đi vào từ bên ngoài với vẻ mặt thất vọng, Đường Tâm Nhan cũng chắc chắn chuyện hết phòng là đúng, cũng không muốn mang thêm phiền phức cho mẹ. Đường Tâm Nhan kéo tay bà ấy. Bà ấy nhẹ nhàng nói.
“Là do mẹ vô dụng. Nếu mẹ có một chút khả năng, mẹ sẽ không để con sống trong một căn phòng như vậy. Đó là lỗi của mẹ.”
Liễu Nguyệt đau lòng nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Không liên quan gì đến mẹ cả, chỉ cần đứa trẻ có thể được cứu, thì ngay cả môi trường tồi tệ nhất con cũng có thể chịu đựng được. Mẹ đừng lo lắng.”
Sự an ủi của con gái khiến Liễu Nguyệt càng thêm tự trách.
“Mẹ, mẹ có thể về lấy quần áo cho con thay đi. Quần áo trên người con đã ướt hết rồi. Thật sự rất khó chịu” Đường Tâm Nhan không muốn
mẹ suốt ngày phải sống trong đau đớn và tự trách mình.
“Thôi, con đợi mẹ ở đây đi, mẹ sẽ về sớm thôi.”
Dắt Đường Tâm Nhan lên giường bệnh, không ngừng dặn dò cô ấy không được xuống giường, sau đó Liễu Nguyệt xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vì lo lắng cho con gái nên Liễu Nguyệt vội vàng rời đi, may mà cô tự mình bắt được xe buýt và nhanh chóng trở về nhà.
Vừa bước tới cửa nhà, Liễu Nguyệt đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cửa, tuy không biết rõ nhãn hiệu của chiếc xe nhưng Liễu Nguyệt vẫn có thể chắc chắn rằng đó là một chiếc xe thể thao hạng sang.
Sẽ là ai đây? Có phải là Mặc Trì Uý? Cậu ta và Nhan Nhan chưa chia tay sao? Tại sao cậu ta vẫn còn ở đây?
Liễu Nguyệt cau mày, nhưng vẫn bước vào sân.
“Anh Tư, mẹ người phụ nữ của anh đã về rồi.” Lục Tử Thâm, người đang ngồi trong xe với Mặc Trì Uý, lập tức nói với Mặc Trì Uý, người đang nhắm mắt khi thấy Liễu Nguyệt quay lại.
Nghe được lời nói của anh ta, Mặc Trì Uý lập tức mở to đôi mắt đen ẩn chứa ánh sáng lạnh lùng.
“Xuống xe.”
Lục Tử Thâm không có phản đối, lập tức mở cửa xe, cùng Mặc Trì Uý xuống xe.
Đó thực sự là cậu ấy.
Khi nhìn thấy Mặc Trì Uý, lông mày Liễu Nguyệt cau lại.
“Anh Mặc, nhà tôi quá nhỏ, tủi thân cho anh rồi, tôi có thể làm gì?” Liễu Nguyệt lạnh giọng hỏi, đối với Mặc Trì Uý, tâm tình của bà luôn luôn phức tạp hơn, bà rõ ràng biết người đàn ông này, là người mà con gái bà yêu nhất, cũng là cha của đứa con trong bụng con bà, nhưng lại nghĩ đến người mà anh ta đã giết là người thân yêu nhất của mình. Mỗi lần đối mặt với anh ta, Liễu Nguyệt đều rất mâu thuẫn.
Bởi vì không thể nhớ ra được gì, khi anh ta đến đây, Mặc Trì Uý đã yêu cầu Lục Tử Thâm điều tra chi tiết, vì vậy Mặc Trì Uý biết rõ ràng rằng người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta cũng chính là mẹ của Đường Tâm Nhan. Cũng là vợ của… Đường Lôi.
“Tôi đến đây để tìm Đường Tâm Nhan.”
Một lúc sau, Mặc Trì Uý mở ra môi mỏng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.
“Cô ấy …” Liễu Nguyệt lộ vẻ buồn bã khi nhắc đến con gái mình.
Nhìn thấy phản ứng của Liễu Nguyệt, Mặc Trì Uý trong lòng cảm thấy bất an không thể giải thích được, có phải người phụ nữ đó đã xảy ra chuyện gì không?
“Bác, bác nói gì đi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Lục Tử Thâm mặc dù là luật sư, nhưng có đôi khi, anh ta vẫn lo lắng, khi nhìn thấy Liễu Nguyệt lộ ra vẻ buồn rầu nhưng không hề nói ra, anh ta không khỏi lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt lần lượt hít thở sâu vài hơi trước khi từ từ bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Có một dấu vết hận thù trong mắt cô đã in lên trên cơ thể Mặc Trì Uý.
“Chuyện của con gái tôi không liên quan gì đến cậu, xin đừng đến tìm con bé nữa.” Nói xong, Liễu Nguyệt trực tiếp bước vào phòng, đóng cửa lại trước mặt Mặc Trì Uý và Lục Tử Thâm.
“Anh tư, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi có thể trực tiếp mở cửa.”
Cánh cửa đã quá cũ, Lục Tử Thâm tin rằng anh có thể mở cửa mà không cần cố gắng gì cả.
Đôi mắt đào hoa của Mặc Trì Uý, sâu như biển không đáy, nổi lên từng đợt sóng.