Hai mẹ con Đường Tâm Nhan đang bàn luận xem tại sao bệnh nhân bên cạnh lại xuất viện vội vàng như vậy, ngay sau đó liền nhìn thấy Mặc Trì Uý đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
“Anh … sao anh lại vào? Anh thả tôi ra, suýt chút nữa đã giết chết con gái tôi, đồ sát nhân.”
Khi Liễu Nguyệt nhìn thấy Mặc Trì Uý, cảm xúc của bà đột nhiên trở nên rất kích động, bà trực tiếp xông tới trước mặt Mặc Trì Uý, đẩy mạnh anh ta.
“Mẹ …” Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên, sợ rằng hành động của mẹ sẽ khiến Mặc Trì Uý không hài lòng.
Nghe thấy giọng nói lo lắng của con gái, tâm trạng Liễu Nguyệt bình tĩnh lại một chút, nhưng biểu cảm trong mắt đối với Mặc Trì Uý vẫn tràn đầy tức giận.
“Ngươi ép chết người đàn ông của ta, bây giờ còn muốn giết con gái ta cùng đứa nhỏ trong bụng, Mặc Trì Uý, ngươi không phải là người sao?”
Mặc dù đã kiềm chế được cảm xúc, Liễu Nguyệt vẫn hét vào mặt Mặc Trì Uý, muốn đẩy anh ta ra khỏi phòng bệnh ngay lập tức.
“Anh tư, có cái gì hiểu lầm trong này sao?”
Lục Tử Thâm nhìn qua phản ứng của Liễu Nguyệt. Anh khó hiểu khi nghe những lời đầy hận thù.
Mặc Trì Uý cũng cau mày.
“Anh Mặc, anh hãy mau rời đi, tôi không muốn… Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Đường Tâm Nhan bình tĩnh nhìn Mặc Trì Uý, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắtcô khiến người khác có chút kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên Mặc Trì Uý nhìn thấy Đường Tâm Nhan, người luôn dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, một nụ cười hài hước nở trên khuôn mặt điển trai của anh ta.
Anh ta trực tiếp nháy mắt với Lục Tử Thâm, Lục Tử Thâm lập tức đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt rõ ràng.
“Bác bác, nếu bác có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện.”
Lục Tử Tâm không thể không đưa Liễu Nguyệt ra khỏi tiểu khu trong khi đảm bảo an toàn cho Liễu Nguyệt.
“Anh định làm gì mẹ tôi? Mặc Trì Uý, nếu anh em của anh làm tổn thương mẹ tôi, cho dù là ma, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh.”
Biết là không thể xúc động, nhưng đối mặt với Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan vẫn không kiềm chế được khi thấy Lục Tử Thâm nhận lấy ánh mắt của anh ta, rồi đẩy mẹ cô ra khỏi phòng bẹnh, côquát mắng Mặc Trì Uý.
Càng ngày càng xúc động, cô ta còn cầm cái gối trên tay đập vào người Mặc Trì Uý một cách ác liệt.
Từ bác sĩ cũng đã biết về tình trạng thể chất của Đường Tâm Nhan, vì vậy khi đối mặt với sự tức giận của cô, vẻ mặt của Mặc Trì Uý không hề thay đổi.
“Tôi không tới cùng em đánh nhau.”
Mặc Trì Uý cầm lấy cái gối bị đập vào người, đi tới trước mặt Đường Tân Nham mấy bước, hai tay ôm hai bên người cô, con ngươi đen như ngọc khóa chặt trên người cô.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Mặc Trì Uý, tôi luôn nghĩ rằng anh là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho tôi, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của tôi, làm sao một người đàn ông thậm chí không yêu thương con mình lại có thể mang lại hạnh phúc cho tôi?Tôi đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta … ly hôn đi.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, khi những người đàn ông nói rằng họ đã được anh ta ra lệnh phải loại bỏ đứa trẻ trong bụng cô, Đường Tâm Nhan đã quyết định không có bất kỳ liên hệ nào với Mặc Trì Uý.
“Ly hôn?”
Nghe thấy hai chữ này, bàn tay to ốm của Mặc Trì Uý nâng lên cái cằm nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đại bàng sâu thẳm ảm đạm lộ ra một tia cực kỳ lạnh lùng.
“Cho dù cô muốn ly hôn, sau khi hết hợp đồng một tháng, cô gái à, tuyên bố kết thúc trò chơi phải là do tôi. Cô … không đủ tư cách.”
Mặc Trì Uý lạnh lùng nói, giọng nói lạnh như băng, không chút cảm xúc.
“Anh……”
Đường Tâm Nhan đang tức muốn chết, nhưng cô không thể làm gì với Mặc Trì Uý, tất cả những gì cô có thể làm là nhìn Mặc
Trì Uý bằng đôi mắt phượng lóe lên ngọn lửa giận dữ kia.
Sau khi dưỡng bệnh trong bệnh viện một tuần, Đường Tâm Nhan đã yêu cầu được xuất viện, điều này khiến Liễu Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm thủ tục xuất viện.
“Mặc Trì Uý, đừng đi theo chúng tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấyanh.” Suốt một tuần này, Mặc Trì Uý thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt củaanh ta luôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như vậy khiến Đường Tâm Nhan không thể đoán được suy nghĩ của anh ta.
Cô nghĩ nếu xuất viện thì hoàn toàn có thể rời xa Mặc Trì Uý, dù sao thì một người ở trên cao, giống như bậc đế vương, sao có thể trở về thôn với mình?
Nhưng điều mà Đường Tâm Nhan không ngờ là Mặc Trì Uý sẽ đi theo cô cho đến khi cô về cùng nhà. Điều này khiến Đường Tâm Nhantức giận.
“Ở đây không có ai chào đón anh, Mặc Trì Uý, anh nên đi khỏi đây đi.” Đường Tân Nham muốn để Ngụy Chi rời đi, vì vậy giọng điệu của cô càng lúc càng tức giận.
“Tâm Nhan, không thể nói chuyện với đại ân nhân của chúng ta như thế này, anh ta là ân nhân của chúng ta đó?”
Sau khi biết Mặc Trì Uý đã tới thôn, thôn trưởng lập tức đưa người tới nhà Lưu Nguyệt, vừa lúc nghe thấy Đường Tâm Nhan vội vàng đuổi Mặc Trì Uý rời đi.
“Thôn trưởng, anh ta…”
Trước sự bảo vệ Mặc Trì Uý của thôn trưởng, Đường Tâm Nhan không thể phản bác.
“Mặc Trì Uý, cảm ơn ngài đã xây dựng con đường cho chúng tôi. Cảm ơn ngài rất nhiều. Tối nay đến nhà tôi, tôi đã chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn để tiếp đãi ngài.”
Trưởng thôn nói rằng ông sẽ không bao giờ quên được lòng tốt của Mặc Trì Uý đối với mình, nếu không có ông thì con gái ông đã bị lũ cuốn trôi mất tích.
Mặc dù không nhớ được mình đã làm gì, nhưng lời nói của trưởng thôn vẫn khiến Mặc Trì Uý nhìn Đường Tâm Nhan trong mắt có chút tự hào.
Khi Mặc Trì Uý theo trưởng thôn về nhà, Đường Tâm Nhanvội vàng kéo Liễu Nguyệt vào phòng.
“Mẹ, hãy thu ếp đi, chúng ta hãy ra khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Đường Tâm Nhan bắt đầu sắp xếp hành lý của mình như điên, muốn biến mất vào ngôi làng này ngay lập tức.
“Rời đi? Chúng ta đi đâu?” Liễu Nguyệt ngẩn ra, không đồng ý lắm với quyết định của con gái.
“Chỉ cần rời khỏi đây, đừng liên lạc với anh ấy nữa. Con đi đâu cũng được. Mẹ đừng lo. Con sẽ lo cho mẹ. Con vẫn còn một số tiền tiết kiệm, đủ để chúng ta sống đến khi sinh con và chờ đến khi con lớn hơn một chút, con sẽ lập tức đi tìm việc làm, con sẽ nuôi các mẹ và con của con.”
Đường Tâm Nhan cho biết mặc dù tương lai có thể rất khó khăn nhưng cô tin rằng chỉ cần con và mẹ ở bên cạnh, cô có thể sống tốt và sống tốt từng phút từng giây.
Nhìn thấy ánh mắt cương nghị của con gái, Liễu Nguyệt bất lực thở dài.
“Nhóc con, con đi đi, con dẫn mẹ đi, chính là vật cản đường con, mẹ còn có một ít tiền trong tay, con cầm đi.” Liễu Nguyệt từ trong tủ lấy ra số tiền tích lũy nhiều năm, trực tiếp nhét vào trong tay của Đường Tâm Nhan.