Nhìn thấy cô ta vì sợi dây chuyền này mà vứt bỏ cả lòng tự tôn của bản thân, Đường Vũ Nhu liều mạng van xin, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên tỏ vẻ châm biếm.
“Đường Vũ Nhu, theo tôi được biết thì Phó Tư Thần đã khóa hết thẻ trong tay cô, ngoài trừ những chi phí cần thiết, anh không chia cho cô một khoản nào, cô chắc chắn có đủ tiền mua dây chuyền có giá trị xa xỉ này sao?”
Đường Tâm Nhan cười nói, đôi mắt mèo kia ánh lên một tia sáng.
“Cô đừng nói nhảm nữa, anh Thần rất yêu tôi, chỉ cần tôi thích thứ gig, anh sẽ ngay lập tức mua cho tôi, anh ấy thật sự rất yêu tôi.”
Đường Tâm Nhan nhún vai, bày ra vẻ mặt khinh thường.
“Anh ấy có yêu cô hay không có liên quan gì đến tôi? Đường Vũ Nhu, đừng ở đó mà tự làm mình mất mặt nữa, mau về đi.”
Đường Tâm Nhan ra lệnh đuổi khách khiến vẻ mặt Đường Vũ Nhu đột nhiên thay đổi, cứ cho là hai gò mà thật xinh đẹp vì tức giận mà trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Đường Tâm Nhan, cô không cần mặt mũi, nhưng tôi là chị của cô.”
Chị? Thế mà cô vẫn không ngại khi tự xưng mình là chị sao?
Nghe thấy Đường Vũ Nhu ăn to nói lớn tự nhắc đến mình, vẻ mặt Đường Tâm Nhan liền nở một nụ cười chế nhạo.
“Xin lỗi, cô hết lần này đến lần khác làm hại tôi, tôi đã không còn xem cô là chị nữa rồi, còn muốn giữ chút tự tôn của mình thì mau rời khỏi đây, bằng không tôi sẽ người, tống thẳng cổ cô đi đó.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đối với Đường Vũ Nhu, cô sẽ không hề có bất kỳ sự đồng cảm hay thương hại nào cả, người phụ nữ này hết lần này đến lần khác hại mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời trừng phạt.
“Cô”
Đường Vũ Nhu tức muốn chết, cứ ngồi lỳ trên ghế sô pha, tỏ vẻ không muốn đi.
Lúc Đường Tâm Nhan chuẩn bị sai người đuổi Đường Vũ Nhu đi, xe của Mặc Trì Uý cũng vừa lái vào sân.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy từ trên xe bước xuống, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Tâm Nhan liền trở nên hớn hở.
Không cần mất quá nhiều sức, trên đường đi làm về Mặc Trì Úy đã đặc biệt mua cho Đường Tâm Nhan ít bánh ngọt rồi bước vào phòng khách.
“Ông xã, hôm nay sao anh về sớm vậy?” Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt Mặc Trì Úy, mỉm cười.
Mặc Trì Úy cúi nhẹ người xuống, hôn lên cánh môi anh đào của cô, đưa bánh ngọt trong tay giao cho người giúp việc, bàn tay to lớn ấy lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả, mảnh mai của Đường Tâm Nhan.
“Nhớ em, cho nên mới về sớm để gặp em, thế nào? Hôm nay bé cưng có ngoan không? Em có nghỉ ngơi cho khỏe không đó?”
Giọng nói trầm thấp nhưng lại đầy từ tính của Mặc Trì Úy vang lên một cách trìu mến.
“Em rể, em về rồi sao.”
Em rể? Nghe thấy Đường Vũ Nhu xưng hô với Mặc Trì Úy như vậy, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã phì cười, người phụ nữa này lại tính chơi cái trò gì nữa đây? Nếu như mình nhớ không lầm, ban đầu là cô ta và Phó Tư Thần âm thầm qua lại lén lút với nhau, trước mặt mình thì gọi anh ta em rể, nhưng nào ngờ bây giờ cô ta lại đang mang trong bụng đứa con của Phó Tư Thần, cô lại định giở mánh cũ ra chơi sao?
Đường Vũ Nhu đi về phía mình, khiến đôi mắt sắc bén của Mặc Trì Úy hiện lên một nét khinh thường.
“Vợ cậu Phó, quan hệ của chúng ra than quên đến mức cô có thể gọi tôi em rể sao.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Đường Vũ Nhu một cách coi thường.
Đụng phải cây đinh mềm, Đường Vũ Nhu liền xấu hổ, nhưng cô vẫn không chịu rời ffi, người lại còn tiến đến gần trước mặt hai người bọn họ.
“Tâm Nhan, tình chị em chúng ta đã lâu không gặp để nói chuyện tâm sự, hôm nay để chị nghĩ lại đây đi, chị em chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện có
được không?”
Đường Vũ Nhu nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng nói, mắc dù đối với Đường Tâm Nhan đã nói, nhưng đôi mắt phượng của cô rất quyết rũ, thỉnh thoảng lại liếc sang về phía Mắc Trì Úy.
“Giản Thành.”
Mặc Trì Úy về nhà cùng với Giản Thành, sau khi nghe thấy anh ấy gọi tên mình như vậy, cậu lập tức đến cạnh anh.
“Đưa vợ cậu Phó về đi.”
Lệnh đuổi khách của Đường Tâm Nhan đã khiến vẻ mặt Đường Vũ Nhu khó coi rồi, bây giờ lại nghe thêm yêu cầu của Mặc Trì Úy, vẻ mặt cô tái nhợt đi.
“Tôi.
Lúc Giản Thành muốn kéo Đường Vũ Nhu đi, đột nhiên cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó ngồi bệt xuống đất.
“Chủ tịch, chuyện này.”
Dù sao Đường Vũ Nhu cũng đang có thai, cho nên lúc Giản Thành thấy cô đau đớn ngã xuống đất cũng luống cuống chân tay, tìm kiếm sự giúp đỡ, ngã vào người Mặc Trì Úy.
Hàng lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại.
“Tôi thật sự rất khó chịu, gần đây cứ như thế này mãi.”
Đường Vũ Nhu ngồi dưới đất, cất lên giọng nói đầy yếu ớt.
Mặc Trì Úy nhướn mày, trừng lớn mắt.
“Thím Vương, màu dìu cô chủ Phó lên ghế sô pha nồi, đun thêm một cốc sữa tươi cho cô ấy.”
Thím Vương nghe theo lời căn dặn của Mặc Trì Úy, lập tức cẩn thận dìu Đường Vũ Nhu đang ở bên cạnh lên ghế sô pha.
“Anh lên lầu thay đồ, em đợi ở đây nhé.”
Giọng nói đầy trầm thấp của Mặc Trì Úy cứ như rượu quý ngàn năm, văng vẳng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Được, em ở đây chờ anh.” Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy ngọt ngào.
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế sô pha, nét mặt hiện lên vẻ tính toán muốn trừng phạt Đường Vũ Nhu. Sau đó anh bước thẳng lên lầu.
“Có vẻ như hai người rất yêu thường nhau, Tâm Nhan, bây giờ cô còn nhớ chuyện trước đây giữa mình và Phó Tư Thần không?” Sau khi Mặc Trì Úy đã đi lên lầu, Đường Vũ Nhu sốt ruột hỏi.
Đây là lần đầu tiền Đường Tâm Nhan nhìn thấy, Đường Vũ Nhu đứng trước mặt mình, bày ra cái dáng vẻ thiếu tự tin như thế này, điều này khiến đôi mắt trong veo, long lanh của cô hiện lên một tia gian xảo.
“Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng một thời gian dài, có rất nhiều chuyện tình đẹp, cô nghĩ rằng tôi sẽ quên sao?”
Đường Tâm Nhan cười nói, như thể đang nhớ lại rồi say sưa trong những kỷ niệm đẹp đẽ đó.
“Cô cô còn nhớ chuyện ở cùng với Phó Tư Thần? Không phải là cô vẫn còn muốn ở cùng anh ấy chứ?”
Đường Vũ Nhu mất bình tĩnh, đứng phắt dậy, hét vào mặt Đường Tâm Nhan.
Nhìn Đường Vũ Nhu hoảng sợ như thể mình sẽ cướp đi Phó Tư Thần ngay lập tức, khuôn mặt Đường Tâm Nhan hiện lên một nét đồng cảm.
“Xem ra khoảng thời gian này, có vẻ cô không được hạnh phúc cho lắm, tôi thật thông cảm cho cô.”
Đường Tâm Nhan vừa ăn bánh ngọt Mặc Trì Úy mua về, vừa cười cười nói nói.
“Cô đừng nói bậy, cuộc sống của tôi đang rất tốt, rất hạnh phúc.”
Nhìn thấy Đường Vũ Nhu vẫn luôn tự lừa mình dối người, ánh mắt Đường Tâm Nhan càng thương cảm hơn, phụ nữ mà sống trong một tình yêu do chính mình tự thêu dệt nên mới là người phụ nữ đáng thương nhất thế giới này.
Mười mấy phút sau, Mặc Trì Úy xuống lầu, đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, trông càng đẹp trai, phóng khoáng hơn, khiến Đường Vũ Nhu như rơi vào mê đắm.