Ngoại trừ việc ly hôn ra, mình còn có thể nói với anh ấy chuyện gì? Chẳng lẽ hỏi thẳng anh ấy người phụ nữ kia là ai?
Đường Tâm Nhan thật sự rất muốn biết rõ, nhưng… nhưng cứ cho là hiểu hết rồi lại có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ có thể thay đổi chuyện anh không để người phụ nữ kia mặc áo sơ mi của anh sao?
Hỏi ra chỉ khiến mình thêm đau lòng, vậy thì cần gì phải hỏi nữa chứ?
“Ngoài trừ việc ly hôn ra, giữa anh và tôi hình như chẳng còn chuyện gì để nói cả.
Lại là ly hôn, người con gái bé nhỏ này nhất định phải dùng đến cách này để đối điện với mình sao?
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, hai chữ “ly hôn”, lại một lần nữa thốt ra từ miệng của Đường Tâm Nhan, khiến gương mặt tuấn tú của anh hiện lên một chút khó chịu.
“Bà xã, em cố ý thách thức giới hạn chịu đựng của anh sao?” Mặc Trì Úy đứng dậy, giọng nói rất lạnh lùng vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Đưa ra đề nghị ly hôn là tự do của tôi, tôi đã quyết định rồi, cho nên… tôi muốn chuyển đi khỏi đây, về phần con trai, tôi không có khả năng nuôi dưỡng, tôi cũng sẽ không tranh giành quyền nuôi con với anh, nếu như… nếu như anh có lòng thương hại, hy vọng lúc tôi nhớ con anh có thể sắp xếp để tôi gặp thằng bé, nếu như anh không thể, tôi.. tôi hoàn toàn có thể tuân theo quy định của pháp luật.”
Lúc nói ra những lời này, Đường Tâm Nhan rất bình tĩnh chỉ là… chỉ là trong lòng lại nhói đau, chỉ cô mới có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau này.
“Nếu như em thật sự muốn ly hôn, anh có thểm bảo đam, cả đời này của em… đừng hòng nghĩ đến chuyện gặp con nữa, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi,”
Mặc Trì Úy tức giận thật sự, sau khi nói xong câu đó, anh ngoảnh mặt bỏ về phòng không thèm quay đầu lại. Nhìn theo bóng lưng của Mặc Trì Úy, hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại.
Đường Tâm Nhan cho rằng chỉ cần mình tạm thời ở lại trong biệt thự, thì cô nhất sẽ gặp Mặc Trì Úy, sau đó cùng nhau ngồi xuống nói về vấn đề này nhưng…
Nhưng điều khiến Đường Tâm Nhan không thể ngờ đến là chỉ trong thời gian có một tuần mà Mặc Trì Úy lại… không có lần nào về nhà cả.
Khi mình gọi cho anh ấy, lúc thì đang họp hoặc không tiện nghe điện thoại.
Gần đây công ty thực sự đã nhận được vài hợp đồng làm ăn lớn, nhưng liệu có bận đến nổi không thể nổi một cuộc điện thoại không?
Mặc Trì Úy, dang đanh trốn tránh em hay là anh đang bận việc khác?
Nghĩ rằng Mặc Trì Úy có thể đang ở cùng người phụ nữ kia, Đường Tâm Nhan lại nhấc máy gọi một lần nữa.
Khác với lúc trước, sau khi mình gọi điện, bên tại liền vang lên một giọng trầm ấm như rượu đã được ủ cả ngàn năm, nhưng lần này, chuông đồ một hồi lâu vẫn không ai nghe máy.
Chẵng lẽ đang họp thật sau? Nhưng một tiếng trước mình đã gọi rồi, Giản Thành đã khẳng định rằng cuộc họp sẽ kết thúc sau đúng một tiếng nữa.
Nếu như không phải đang họp thế thì đang làm gì?
Chắc khổng đang ở cùng… người phụ nữ kia chứ?
Lúc não đang chìm trong một mớ suy nghĩ, trái tim Đường Tâm Nhan lại run lên, một tia lo lắng xẹt qua khiến cô gọi lại lần nữa sau khi đã ngắt máy.
Lần này, không lâu sau điện thoại có người nghe máy, giọng nói nồng ấm nghe như tiếng đàn violon vang lên.
“Anh… anh đang làm gì vậy?” Cuối cùng cũng nghe được giọng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hơi cuống cuồng, giọng điệu có chút khẩn trường khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia phải nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
Người con gái bé bỏng này nghĩ thông suốt rồi sao? Đã bắt đầu quan tâm đến mình rồi sao?
“Vừa mới họp xong, sao thế? Có chuyện gì?” Mặc Trì Úy cố gắng giữu cho giọng nói của mình được bình tĩnh, vì anh không muốn giây phút tiếp theo lại nghe thấy hai chữ “ly hôn”.
Vừa mới họp xong? Nói thật chứ? Không lừa mình chứ?
“Tôi… tôi muốn nói chuyện với anh.”
Đường Tâm Nhan còn chưa nói là chuyện gì thì giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên.
“An còn có rất nhiều tài liệu cần xử lý, tạm thời không có thời gian, để sau hẳn nói đi.”
Mặc Trì Úy nói xong, liền cúp máy, dường như sợ rằng giây tiếp theo sẽ nghe thấy Đường Tâm Nhan yêu cầu đòi ly hôn.
Cứ như vậy mà ngắt máy
sao? Trước sau bọn họ chỉ nói chuyện với nhau chưa quá hai câu.
Bên tai vang lên tiếng tút tút của điện thoại đã ngắt kết nối, vẻ mặt Đường Tâm Nhan bất lực.
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan còn muốn gọi lại, nhưng vừa nghĩ đến Mặc Trì Úy dứt khoát cúp máy như vậy, cô còn xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ đó.
Để điện thoại sang một bên, Đường Tâm nhan chìm vào trong suy nghĩ, mai cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, đi ra mởi cửa, lúc cô mở ra, nhìn thấy ngay cửa là Cố Nhiễm Nhiễm người mà cả một tuần rồi chưa thấy mặt, Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc xong, cô vẫn vui vẻ đưa Cố Nhiễm Nhiễm vào phòng.
“Cô… cô gần đây thế nào rồi? Hiểu lầm đã được giải quyết chưa?”
Đường Tâm Nhan pha một tách cà phê đưa đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó thận trọng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm uống một ngụm cà phê, sau đó mới đặt ly xuống bàn.
“Tôi… đã bán mình rồi.”
Đột nhiên Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bán… bán rồi? Đây là ý gì?
Đường Tâm Nhan ngơ ngác nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm cong khóe đôi đỏ mọng lên.
“Tôi đã bán mình cho Trì Chi Hành rồi, tám mươi triệu nhân dân tệ, một cái giá không tồi.” Cố Nhiễm Nhiễm châm chọc nói.
Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
“Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giữa cô và Trì Chi Hành rốt cuộc đã có hiểu lầm gì thế? Không phải cô đã từng nói, trên thế giới nyaf, không có hiểu lầm nào không thể giải quyết rõ ràng sao? Cô có thể…”
Đường Tâm Nhan chân thành khuyên bảo Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Cố Nhiễm Nhiễm cắt ngang.
“Tôi tự mình thành một công ty môi giới, cô… có muốn điều hành cùng tôi không?”
Đột nhiên Cố Nhiễm Nhiễm đưa ra một lời đề nghĩ, khiến Đường Tâm Nhan khó hiểu, mới đầu cô còn tưởng Cố Nhiễm Nhiễm nói đùa, thế nhưng… thế nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Nhiễm Nhiễm, cô mới chắc chắn đây không phải là chuyện đùa.
“Tôi đã bán mình cho Trì Chi Hành, đổi lấy tám mươi triệu nhân dân tệ, trong vòng một tuần tôi đã đăng ký một công ty và ký hợp đồng với một vài người mẫu nhỏ mới ra mắt trong làng giải trí. Nhưng tôi cần một người có kỹ thuật cứng, khả năng diễn xuất tuyệt với ở bên cạnh, Tâm Nhan, cô.. có thể suy nghĩ thử được không, có muốn… quay trở lại giới giải trí không.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Quay trở lại giới giải trí?
Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan sửng sốt, lúc trước mình đã lăn lộn trong giới giải trí biết bao nhiêu năm, các loại người cũng đã từng gặp qua rất nhiều, nhưng từ khi…
“Tôi đã lâu không chụp choẹt, cô chắc chắn tôi còn có thể chứ? Nói thẳng ra là tôi… không có lòng tin, thứ nhất là về vóc dáng, tôi không có bất kỳ tự tin nào cả.”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn vóc dáng của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, từ sau khi sinh con dường như mình không hề tiến hành chế độ giảm cân nào.
“Vóc dáng của cô cứ dùy trì như vậy rất tốt, chỉ cần cô luyện thập thêm dưới sự giúp đỡ của người có chuyên môn, tôi tin tằng không lâu cô nhất định sẽ lấy lại được vóc dáng như xưa, và tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ về diễn xuất của cô, đương nhiên, cô có thể suy nghĩ, tôi sẽ không ép, dù sao bây giờ cô cũng không một mình, hiện tại cô là người phụ nữ của Mặc Trì Úy.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói với nụ cười trên môi.