Nhận điện thoại của Đường Vũ Nhu, Mặc Trì Úy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy.
“Trì Úy, là anh phải không? Tôi là Vũ Nhu đây.” Đường Vũ Nhu cố ý dùng cái giọng điệu nũng nịu truyền đến bên tai Mặc Trì Úy, khiến anh thật muốn mắc ói.
Vẫn là giọng nói ngọt ngào của vợ mình nghe hay hơn.
“Đường Vũ Nhu, tôi không có thời gian nói nhảm với cô.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, lập tức đưa điện thoại ra xa, dường như Đường Vũ Nhu có thể cảm nhận được, trên người anh đang toát ra một luồng khí rét lạnh như băng, chẳng khác nào một tảng băng ngàn năm đầy tội lỗi vậy.
“Bây giờ Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau, tôi sẽ gửi địa điểm cho anh.”
Đường Vũ Nhu chỉ nói có câu này sau đó lập tức ngắt máy, nhanh chóng gửi vị trí của mình qua điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Cô ấy và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau? Nhìn thấy địa chỉ mà Đường Vũ Nhu gửi qua, Mặc Trì Uý nhíu chặt mày.
“Giản Thành, chuẩn bị xe.” Mặc Trì Uý bỏ tài liệu trong tay xuống.
Giản Thành lập tức đi chuẩn bị xe, bọn họ rất nhanh đã đến địa điểm mà Đường Vũ Nhu đã cung cấp.
“Chủ tịch, là… là mợ chủ.”
Vẻ mặt Giản Thành rất ngạc nhiên khi thấy người đứng cách bọn họ không xa ở đằng kia là Đường Tâm Nhan.
Xem ra chuyện mà Đường Vũ Nhu nói là sự thật. Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Phó Tư Thần, rốt cuộc anh đã xong chưa hả? Nếu như còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Phó Tư Thần cứ đứng trước mặt rồi bám víu, làm phiền mình, Đường Tâm Nhan thật sự mất hết kiên nhẫn, nếu như không phải đang ở nơi công cộng, cô nhất định sẽ đá cho Phó Tư Thần một cái thật mạnh.
“Tâm Nhan, mặc dù chúng ta đã chia tay rồi, nhưng em có cần phải lạnh lùng như thế không? Anh tin chỉ cần có thời gian, chỉ cần em cho anh thời gian, chúng ta sẽ có thể quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước.”
Phó Tư Thần vẫn luôn nở một nụ cười đầy ấm áp.
“Quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?” Lúc nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan không chỉ không có chút cảm động nào mà ngược lại còn thấy vô cùng nực cười.
Đã từng vì lợi ích riêng mà để vợ của mình lên giường cùng người đàn ông khác, người đàn ông đã tự phản bội lại chính cuộc hôn nhân của mình cùng với người đàn bà khác, vậy mà anh ta vẫn có thể công khai nói với mình rằng muốn quay lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?
“Phó Tư Thần, anh thực sự còn thậm tệ hơn cả tôi tưởng tượng.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, kéo tay Cỗ Nhiễm Nhiễm, lách qua khỏi người Phó Tư Thần.
“Tâm Nhan…”
Phó Tư Thần lại chặn Đường Tâm Nhan lần nữa, lần này ánh mắt sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan xẹt lên một tia xảo trá và ngang bướng.
“Nhiễm Nhiễm, giúp tôi mua chút đồ.”
Đường Tâm Nhan nói nhỏ bên tai Cố Nhiễm Nhiễm một câu.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, nhưng quay người bỏ đi.
“Tâm Nhan, em đồng ý nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Thấy Đường Tâm Nhan để Cố Nhiễm Nhiễm đi, vẻ mặt Phó Tư Thần hiện lên một tia vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, Phó Tư Thần, anh tưởng tượng hơi quá rồi đấy.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, không cho Phó Tư Thần bất cứ cơ hội nào.
Phản ứng như thế này Phó Tư Thần sớm đã dự đoán được, cho nên anh ta không hề ngạc nhiên tí nào cả, nhưng anh ta lại tin chắc rằng chỉ cần bản thân mình nỗ lực cố gắng, Đường Tâm Nhan sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, chỉ cần cô có thể quay về bên cạnh mình thì kế hoạch của Phó Tư Thần sẽ lập tức bắt đầu có kết quả.
Không lâu sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã quay lại, trong tay còn cầm một ly cà phê.
“Mùi vị không tồi.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm rồi cười tươi sáng lạn.
“Tâm Nhan, em muốn uống cà phê sao không nói sớm, anh có thể đi mua cho em.”
Phó Tư Thân không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để kéo gần mối hệ với Đường Tâm Nhan, nở một cười tự cho là phóng khoáng, đẹp trai.
“Muốn uống không? Mùi vị thật sự rất ngon.”
Đường Tâm Nhan tươi cười nhìn Phó Tư Thần khiến anh ta dường như thấy
được có tia hy vọng.
“Đương nhiên là muốn rồi, khẩu vị của anh giống em mà.” Phó Tư Thần tiến thêm vài bước xít lại gần Đường Tâm Nhan, cô mỉm cười đưa ly cà phê cho anh ta.
Phó Tư Thân vui mừng định nhận lấy, nhưng thật không ngờ, đột nhiên Đường Tâm Nhan nghiêng tay phải một vòng, khiến cả ly cà phê đổ hết lên người Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, em… em điên rồi sao?”
Bỗng bị cà phê văng đầy mặt, Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay anh nắm chặt lấy bả vai cô.
“Buông cô ấy ra.”
Giọng nói đầy trầm thấp và từ tốn của Mặc Trì Úy vang lên, xen lẫn chút sắc bén, xuyên thẳng vào màng nhĩ Phó Tư Thần.
Mặc Trì Úy, sao anh ta lại đến đây? Đột nhiên nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không tránh khỏi có chút căng thẳng.
“Phó Tư Thần, mau buông vợ tôi ra.”
Mặc Trì Úy đi thẳng một đường đến trước mặt Phó Tư Thần, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính xẹt lên một tia độc ác khiến người khác phải rét run.
Phó Tư Thần cũng không ngờ rằng Mặc Trì Úy sẽ xuất hiện, nhớ đến sự sống còn của công ty mình, bây giờ vẫn còn đang bị anh nắm trong tay, mặc dù Phó Tư Thần không cam tâm, nhưng vẫn buông Đường Tâm Nhan ra.
“Chủ tịch Uý, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Phó Tư Thần ngượng ngùng nói.
Mặc Trì Úy hoàn toàn không để ý đến Phó Tư Thần, ánh mắt hoàn toàn nhìn chăm chú về phía Đường Tâm Nhan.
“Tôi và Nhiễm Nhiễm đi dạo phố.”
Lúc Đường Tâm Nhan thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn mình mới lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với Mặc Trì Úy kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm đi về phía trước.
“Tâm Nhan, cô cứ thế mà đi sao? Anh ấy… anh ấy là chồng của cô, là người đàn ông của cô đó.” Cố Nhiễm Nhiễm nhỏ tiếng nói.
Chồng của tôi? Người đàn ông của tôi?
Cánh môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười đầy trào phùng.
“Điều mà tôi muốn là một người đàn ông một lòng một dạ với tôi chứ không phải là người đàn ông một chân đạp hai thuyền, yên tâm đi, tôi biết mình phải làm gì mà.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Hai người ra ngoài ăn tối, sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan mới bắt xe về lại biệt thự.
Lúc cô nhìn thấy xe của Mặc Trì Uý đậu trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên.
Sao hôm nay lại về nhà? Không cần ở bên người phụ nữ kia nữa sao?
Cánh môi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, liếc nhìn chiếc xe một cái rồi mới đi vào phòng khác.
Thấy con trai đang được người phụ nữ ẳm trong lòng, ánh mắt của cô nhìn đứa bé cũng rất ấm áp, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Đường Tâm Nhan đi thẳng đến trước mặt cô ta, vươn tay ra muốn bế lại đứa bé.
“Đứa bé vừa mới ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc.”
Người phụ nữ đó nhỏ tiếng nói.
Cô ta là mẹ hay mình là mẹ?
Ánh mắt long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Uý.
“Mặc Trì Úy, tôi bị tước đoạt đi quyền làm mẹ, bây giờ ngay đến cả con mình không thể ôm sao?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi.
Mặc Trì Úy nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
“Hân, trả con lại cho Tâm Nhan đi.” Mặc Trì Uý nói với người phụ nữ đang bế đứa bé.
Lúc Đường Tâm Nhan cẩn thận từng li từng tí ẵm đứa bé thì cô lại ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.