Sự xuất hiện Triệu Hân Hân, khiến hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, nhưng cô lại không hề có chút hoảng sợ nào, gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ.
“Thật là trùng hợp, lại vô tình gặp hai người ở đây.” Triệu Hân Hân đến trước mặt hai người, tươi cười đến chào hỏi bọn họ, cô chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan một cái rồi cứ mãi nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm lỡ hẹn hai người chứ?” Chưa có sự đồng ý của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đã tự ý ngồi xuống vị trí bên cạnh bọn họ.
Thấy hành động hành đồng không mời mà đến này của cô ta, khóe miệng Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười nhạt.
“Cô Triệu đã ngồi xuống rồi, cho dù chúng tôi có thấy phiền cũng đã muộn rồi, không phải sao?” Đường Tâm Nhan lên tiếng, không nặng không nhẹ đá xéo cô một câu.
Nghe Đường Tâm Nhan nói câu đó, vẻ mặt Triệu Hân Hân rất xấu hổ.
“Trì Úy, anh… anh sẽ không đuổi em đi đấy chứ, nhưng anh yên tâm, chỉ cần anh nghĩ rằng em quấy rầy hai người, em… em sẽ lập tức rời đi.”
Triệu Hân Hân mở đôi mắt to tròn đáng thương, nhưng lại rất quyến rũ, khiến người khác phải đau lòng.
“Không có, bọn tôi chỉ đang uống cà phê.”
Lời của Mặc Trì Úy khiến vẻ mặt Triệu Hân Hân nở một nụ cười sáng lạn.
Cô gọi nhân viên đến, chọn một ly cà phê Blue Mountain giống Mặc Trì Úy.
Khẩu vị giống nhau?
Thấy Triệu Hân Hân không thêm đường, không thêm sữa thật sự khiến Đường Tâm Nhan càng ngạc nhiên hơn, dù sao cà phê nguyên chất có vị đắng, khá ít người phụ nữ nào uống được.
“Tâm Nhan, nghe nói cô đã quay lại giới giải trí, hơn nữa còn sắp quay một bộ phim truyền hình, nam chính lại là một ngôi sao đang rất nổi tiếng Phượng Cừ, chúc mừng cô, tôi tin dựa vào năng lực của cô, nhất định có thể nổ được phát súng đầu tiên.”
Triệu Hân Hân cười nói.
“Em muốn hợp tác với Phượng Cừ?” Hàng lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu lại, mặc dù trên mặt anh không hề có bất cứ biểu cảm nào nhưng Đường Tâm Nhan rất hiểu anh, có thể thấy rõ anh ấy đang tức giận.
“Không sai, chính xác là hợp tác với Phượng Cừ, anh ấy là nam chính.” Đường Tâm Nhan bình tĩnh nói, giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ vang lên.
“Trì Úy, anh… anh không biết sao?” Triệu Hân Hân giật mình, có vẻ như thông tin này Mặc Trì Úy vừa mới biết.
Mặc Trì Úy nhếch cánh môi mỏng đầy gợi cảm của mình lên.
“Bất cứ quyết định nào của vợ tôi đều ủng hộ, tôi cũng tin cô ấy là người sẽ suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả trước khi làm việc gì đó.”
Câu nói đó được nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Mặc Trì Úy, dường như đang ủng hộ bất cứ quyết định nào của Đường Tâm Nhan, nhưng Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận được, anh đang ngấm ngầm tức giận.
“Tình cảm của… hai người thật tốt.”
Lúc Triệu Hân Hân nói câu này vô cùng xấu hổ.
“Bọn tôi là vợ chồng, đương nhiên quan hệ rất tốt, tôi tin rằng tương lai cô Triệu có bạn trai, cũng có thể sẽ hạnh phúc như thế này.”
Ánh mắt Triệu Hân Hân, cứ mãi nhìn lên người Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan càng ngày càng nhíu chặt mày lại, một tia gian xảo và ranh mãnh nhanh chóng xẹt qua ánh mắt của cô.
“Ông xã ơi, em muốn ăn bánh ngọt.”
Đột nhiên Đường Tâm Nhan nũng nịu nói với Mặc Trì Úy, giọng điệu làm nũng này khiến Mặc Trì Úy không có cách nào kiềm chế được sự rung động trong đáy lòng.
“Được, bà xã muốn ăn gì anh cũng đều đáp ứng được hết.”
Mặc Trì Uý kêu nhân viên của quán cà phê đến.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng gọi một phần bánh ngọt.
“Ông xã, ăn một miếng nào.” Lúc nhân viên đưa bánh đến, Đường Tâm Nhan đã lấy một muỗng nhỏ bánh đưa đến bên miệng Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, Trì Úy không ăn ngọt, cô không biết sao?”
Lúc Triệu Hân Hân thấy Đường Tâm Nhan làm động tác như vậy, vẻ mặt xinh xắn liền hiện lên nụ cười mỉa mai.
Nói đùa sao, anh ấy là chồng của tôi, chẳng lẽ tôi không biết anh ấy không thích ăn ngọt sao? Hôm nay bà đây muốn cô biết rằng, người đàn ông của tôi, chỉ có tôi mới có thể thay đổi được anh ấy.
“Ông xã, ăn một miếng nhé?”
Lúc Đường
Tâm Nhan nói câu này, âm thầm cởi giày ra, cách một tấm khăn bàn, đôi chân bé nhỏ của cô duỗi về phía chân Mặc Trì Úy thăm dò.
Người con gái nhỏ bé này đang muốn quyến rũ mình sao?
Cảm nhận được chân mình đang dần nóng lên, khóe miệng Mặc Trì Uý hơi nhếch lên, nở một cười đầy xấu xa trên gương mặt đẹp trai đó..
“Ông xã, anh thật sự không muốn ăn sao? Ngon lắm đó.”
Đường Tâm Nhan vô cùng quyến rũ, đôi mắt long lanh sáng như ngọc, lóe lên một ánh nhìn mê hoặc lòng người.
Động tác dưới chân cô cũng không hề dừng lại, sau khi thăm dò, ngón chân của cô xen giữa vào đùi Mặc Trì Úy, khẽ trêu chọc.
“Trì Úy, anh sao vậy, không khỏe sao?” Triệu Hân Hân ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên thấy anh rùng mình vài cái, không khỏi lo lắng hỏi anh.
“Không có chuyện gì.” Mặc Trì Úy âm thầm ổn định lại tinh thần, đôi mắt đen láy sắc bén kia nhìn về phía Đường Tâm Nhan.
Cô gái nhỏ này vẫn còn muốn chơi tiếp sao?
Mặc Trì Uý dùng ánh mắt ra hiệu nói.
Đường Tâm Nhan cười khẽ.
“Đương nhiên, bà đây chơi chưa có đủ nè?”
Ha người nhìn qua nhìn lại, khiến Triệu Hân Hân cảm thấy mình thật xấu hổ.
“Có ăn không?”
Đường Tâm Nhan sắp mất hết kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa, lần này đôi chân nhỏ của cô đã đặt lên nơi nhạy cảm nhất giữa hai chân của Mặc Trì Úy.
Tôi không tin, anh có thể chịu được.
Quả nhiên, cứ để cho Đường Tâm Nhan tùy ý trêu chọc như vậy sẽ khiến cho cơ thể của Mặc Trì Úy có thay đổi rất lớn, từng luồng nhiệt dũng mãnh ập đến nơi ấy.
“Thật sự không muốn ăn hả?”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
Anh thật sự không ăn sao? Chờ đợi câu trả lời không chỉ có Đường Tâm Nhan mà còn có Triệu Hân Hân đang ngồi bên cạnh hai người.
“Tâm Nhan, có thể cô sẽ phải thất vọng rồi, tôi và Mặc Trì Úy quen biết lâu như vậy, thứ anh ấy không thích ăn nhất đó chính là đồ ngọt, cho nên anh ấy nhất định sẽ không ăn đâu.”
Triệu Hân Hân còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã mở miệng cắn một miếng.
“Trì Úy, anh…”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân không dám tin khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ăn bánh ngọt.
“Bà xã mà, đương nhiên là phải ăn chứ.” Mặc Trì Úy cười nói. Đùa sao, nếu như tiếp tục không ăn thì cô gái nhỏ này có thể sẽ khiến mình… toang mất.
Nụ cười của Triệu Hân Hân cứng đờ lại, nhưng nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan lại rất tươi.
“Cô Triệu, mặc dù cô là bạn của Mặc Trì Úy, nhưng tôi là vợ anh ấy, cho nên tôi khá hiểu anh ấy, dù sao chúng tôi cũng đã là vợ chồng ngủ chung một giường rồi mà.”
Đường Tâm Nhan ăn xong một miếng bánh ngọt ánh mắt long lanh nhìn Triệu Hân Hân.
Thân là con gái, trực giác của Triệu Hân Hân nói cho cô biết rằng Đường Tâm Nhan đang mỉa mai mình. Vẻ mặt cô vô cùng xấu hổ.”
“Bà xã, ngon không?”
Mặc Trì Uý dường như không nhìn thấy ánh mắt âm thầm của hai người phụ nữ này, liền lên tiếng hỏi.
“Ngon ạ.”
Mặc Trì Úy gật đầu, gọi nhân viên đến thanh toán.
“Hai người… đi vội thế sao?”
Thấy bọn họ muốn đi, Triệu Hân Hân ngạc nhiên.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan.
“Tôi muốn về nhà… cùng bà xã.”