Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Bị nhốt ở bên ngoài cửa


trước sau

Mặc Trì Úy nói liền tục mấy câu, nhưng Đường Tâm Nhan ở trong phòng không hề đáp lại, mặc cho Mặc Trì Úy có gõ cửa, cô vẫn không mở cửa.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, cả người Mặc Trì Úy toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình.

“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương lập tức đến trước mặt anh, không đợi Mặc Trì Úy căn dặn, thím Vương đã gửi chìa khóa dự phòng cho anh.

Mặc Trì Úy nhận lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra.

Đường Tâm Nhan vừa mới hát ru con ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn đang ngồi trên đầu giường, nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tâm Nhan theo quán tính quay đầu về phía cửa.

“Vì sao phải khóa cửa?”

Mặc Trì Úy vội vàng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng hỏi.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.

“Tôi mệt rồi, không muốn gây lộn với anh, sáng mau còn phải đến phim trường, cho nên tôi đã quyết định rồi, tối nay sẽ ở phòng con, anh… về phòng nghỉ ngơi đi.”

Đường Tâm Nhan nói, dường như cô không nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Mặc Trì Úy.

“Nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã chọc phải cái gì mà em tức giận như vậy?” Đôi tay lớn của Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cằm Đường Tâm Nhan, mặc dù không dùng sức, nhưng lại… lại mang theo chút lạnh lùng.

“Tôi không hề bị chọc tức, chỉ là tôi mệt rồi.” Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.

Mệt rồi? Thật sự chỉ đơn giản là mệt thôi? Mệt có thể về phòng, vì sao lại phải ở phòng con? Đường Tâm Nhan em thật sự cho rằng Mặc Trì Úy tôi là trẻ lên ba sao?

“Cùng anh về phòng nghỉ ngơi.” Bàn tay thô ráp của Mặc Trì Úy nắm lấy cổ tay Đường Tâm Nhan, định kéo cô về phòng.

Điều khiến Mặc Trì Úy không thể ngờ đến là Đường Tâm Nhan lại dùng sức bỏ tay anh ra.

“Vợ à…” Mặc dù chủ là hai từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan có thể nhận thấy Mặc Trì Úy đang tức giận.

“Tôi đã quyết định rồi, tối này sẽ ở đây với con.”

Thái độ Đường Tâm Nhan rất kiên quyết, khiến Mặc Trì Úy không còn cách nào khác.

“Nếu như anh muốn ở đây ồn ào làm con thức giấc.” Đường Tâm Nhan lên tiếng lần nữa.

Câu nói của cô đã khiến từng mạch máu của Mặc Trì Úy như bị bóp chặt lại.

“Được, anh đi.”

Mặc Trì Úy tức đến nghiến răng nghiến lợi trước quyết định của Đường Tâm Nhan, nhưng vì sợ làm con thức giấc, anh vẫn ôm một bụng lửa giận đi ra khỏi phòng.

Anh rời đi mới khiến Đường Tâm Nhan thở hắt ra một hơi dài.

Nhìn thấy cục cưng đang ngủ say, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy chua xót.

Ngày hôm nay còn phải kéo dài bao lâu nữa đây? Mệt quá.

Cả một đêm không ngủ, nên sáng hôm sau lúc thức dậy sắc mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng khó coi.

“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Thấy Đường Tâm Nhan bước xuống lầu, người giúp việc liền đến trước mặt cô.

Bữa sáng? Mình cả một đêm không ngủ, nào đâu còn bụng dạ để mà ăn sáng?

“Tôi không ăn, đi trước đây.”

Đường Tâm Nhan nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Lúc Mặc Trì Úy chạy bộ buổi sáng về nhận được tin Đường Tâm Nhan đã đi đến phim trường, đôi mắt đen láy của anh khẽ nheo lại đầy lạnh lùng.

Như thế này là vợ muốn trốn mình sao?

Nếu như không phải hôm nay có cuộc họp, Mặc Trì Úy nhất định sẽ lại đến phim trường.

Ăn vài món đơn giản, Mặc Trì Úy liền lái xe đến công ty.

Giản Thành đã đặt tài liệu Mặc Trì Úy cần lên bàn làm việc từ sớm.

Mặc Trì Úy xem qua một lúc rồi cầm lấy tài liệu đến phòng học, tâm trạng Mặc Trì Úy bị ảnh hưởng vì Đường Tâm Nhan bỏ đi sớm như vậy, cả người anh toát lên hơi thở đầy lạnh lùng khiến người khác cũng phải sợ hãi.

Cuộc họp kéo dài chỉ hai tiếng ngắn ngủi, nhưng mọi người đều cảm thấy rất lâu, sau khi Mặc Trì Úy tuyên bố tan họp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhớ kỹ các người lời hứa đã nói với tôi, một khi không hoàn thành được, các người sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Mặc Trì Úy sắp rời đi, đã để lại một lời cảnh cáo đầy lạnh lùng và bá đạo.

“Chủ tịch, cô Triệu đến rồi, đang ở văn phòng của anh.”

Giản Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng họp, lập tức nói.

Mặc Trì Úy gật đầu, sải bước về văn phòng của mình.

“Trì Úy, thật
ngại quá, không báo trước mà đã đến thẳng đây.” Lúc Triệu Hân Hân nhìn thấy Mặc Trì Úy, liền cười nói.

Mặc Trì Úy cong đôi môi mỏng của mình lên.

“Bạn học cũ không cần phải khách sáo, hơn nữa tôi cũng đã nhận được điện thoại của giáo sư, ông ấy có dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô.”

Đối với việc cô là con gái cưng của giáo sư, anh vẫn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, cộng với việc hợp tác giữa công ty mình và công ty của cô.

“Lần này em đến, là vì muốn nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của hai công ty lớn, đây là bản phác họa em đang thức nguyên một đêm để làm, anh xem qua đi.”

Triệu Hân Hân đưa bản phác họa đến trước mặt Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy xem lướt qua một lần, đối với năng lực của Triệu Hân Hân về mặt phác hoạ, anh không hề có ý kiến gì.

“Ngoại trừ một số chi tiết cần trao đổi lại, thì có thể nói bản phác thảo này rất hoàn hảo.”

Nghe Mặc Trì Úy khen, Triệu Hân Hân liền nở một nụ cười đầy quyến rũ và tình cảm.

Sau khi hai người trao đổi về chi tiết cần thay đổi, Triệu Hân Hân đã thở mạnh ra một hơi, nhận lấy ly cà phê Giản Thành đưa đến.

“Trì Úy, sắc mặt anh có vẻ không tốt, tối qua ngủ không ngon sao? Hay là không được khỏe?” Triệu Hân Hân vô cùng lo lắng hỏi thăm.

“Không sao, có thể là gần đây công việc nhiều quá, cho nên hơi mệt.” Mặc trì Úy trả lời hời hợt.

“Anh… anh và Đường Tâm Nhan không có chuyện gì chứ? Vậy mà lần này anh lại đồng ý để cô ấy quay lại giới giải trí, em thật sự rất ngạc nhiên.”

Triệu Hân Hân thử thăm dò chuyển chủ đề sang Đường Tâm Nhan.

“Đó là nghề mà cô ấy thích, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, sẽ không ngăn cản, thậm chí tôi còn đến ủng hộ.” Mặc dù mình và Đường Tâm Nhan đang chiến tranh lạnh, nhưng lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy vẫn không hề có chút biểu cảm nào, còn nở một nụ cười đầy dịu dàng tình cảm.

Mặc dù chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng Triệu Hân Hân lại nhìn thấy rất rõ ràng, điều này khiến trong lòng cô ngập tràn sự đố kỵ.

“Anh… hình như rất yêu cô ấy, cô ấy thật đúng là một cô gái mà ai cũng phải ngưỡng mộ.”

Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút xấu hổ nói.

Nhìn thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ mãi chú ý đến tài liệu để trước mặt, Triệu Hân Hân không thể ngồi yên được.

Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.

“Đến giờ trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi, em nghe nói gần đây có một nhà hàng Trung Quốc mới khai trương, có muốn đến ăn thử không?” Triệu Hân Hân đề nghị, ánh mắt rất dễ thương, vô cùng mong đợi.

Mặc Trì Úy đóng tài liệu lại.

“Xin lỗi, tôi phải đến phim trường thăm vợ tôi, cho nên… để hôm khác đi.”

Thấy Mặc Trì Úy là người luôn chọn công việc, vậy mà hôm nay lại để công việc sang một bên rồi chạy đến chỗ Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân không thể không thừa nhận, Đường Tâm Nhan có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ấy.

“Em… em từ trước đến giờ cũng chưa từng đến phim trường quay phim, anh có thể đưa em theo không?” Triệu Hân Hân lại một lần nữa mở đôi môi đỏ mọng, quyến rũ của mình, nhẹ nhàng hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện