“Chuyện quan trọng? Cái gì? Đừng nói là anh lại định tới bệnh viện thăm Triệu Hân Hân đấy nhé?”
Mặc dù hiểu lầm đã được giải quyết rồi, nhưng Đường Tâm Nhan cũng vẫn không hy vọng Mặc Trì Úy đi thăm Triệu Hân Hân ở thời điểm này.
Mặc Trì Úy lắc đầu, đôi mắt nóng rực lửa, dán chặt ánh nhìn lên người Đường Tâm Nhan.
“Tối ngày hôm nay tất cả thời gian của anh, đều là của em.” Mặc Trì Úy vừa nói xong câu này, liền kéo Đường Tâm Nhân ngã xuống sô pha.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy thời gian này, Đường Tâm Nhan mới chú ý tới, sự nóng bỏng nơi đáy mắt của Mặc Trì Úy. Giống như ở giây tiếp theo, sẽ để bản thân đốt cháy trong lửa nóng hoàn toàn.
“Cô gái, anh vốn đã làm hòa thượng bao nhiêu lâu như vậy rồi, em tưởng rằng anh sẽ tiếp tục như thế sao?” Bàn tay to vừa vặn của Mặc Trì Úy khiêu khích cái cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan căn bản còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, đôi môi của Mặc Trì Úy đã bịt chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi nóng rực tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép chặt.
Những nụ hôn nồng nhiệt như mưa rền gió dữ khiến Đường Tâm Nhan có chút choáng ngợp, những lời nũng nịu và dịu dàng từ đôi môi đỏ mọng của cô thốt ra.
Khi cô một lần nữa phản ứng lại được thì Mặc Trì Úy đã lại ôm cô lên giường, bàn tay to lớn mang theo khí thế nóng rực nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người cô.
Làn da hồng hào bởi vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh đã rùng mình không biết bao nhiêu lần.
“Không được phép hiểu lầm anh nữa, biết chưa?”
Âm giọng khàn khàn không phóng thích được hoàn toàn cảm xúc của Mạc Trì Úy vang lên kề sát bên tai của Đường Tâm Nhan.
“Em ưm” Mặc Trì Úy căn bản cũng chẳng để cho Đường Tâm Nhan bất kì cơ hội nào để phản ứng lại, bịt chặt đôi môi mỏng của cô thêm một lần nữa.
Không giống như vừa nãy điên cuồng ở sô pha, nụ hôn hiện tại tuy nóng bỏng nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, đặc biệt là đầu lưỡi của Mặc Trì Úy lại càng thêm điêu luyện, vô cùng khiêu khích miêu tả đường nét đôi môi của Đường Tâm Nhan.
Động tác quyến rũ như
vậy khiến cho Đường Tâm Nhan khó thở hết lần này đến lần khác.
Hơi thở thô bạo của người đàn ông cùng sự hờn dỗi của người phụ nữ hòa quyện vào với nhau tạo thành một giai điệu đẹp đẽ tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Một lúc lâu sau đó, Đường Tâm Nhan toàn thân yếu ớt nằm trên giường, trên tấm da thịt hồng phấn đầy ắp những dấu hôn lớn nhỏ đậm nhạt không đồng nhất.
Mặc Trì Úy đặt từng cái hôn nồng nhiệt lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, sau đó mới lật người xuống giường rồi bước vào phòng tắm.
Qua một lúc sau, anh cầm một chiếc khăn mặt ấm trong tay bước tới bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Cảm giác được Mặc Trì Úy đang nhẹ nhàng xoa nắn thân thể của mình, Đường Tâm Nhan thật sự rất xấu hổ, nhưng cô lại không còn chút sức lực nào để mà đẩy anh ra.
Khi Mặc Trì Úy lật người muốn lau mặt chính diện cơ thể của Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng kéo chiếc chăn bên cạnh, ôm chặt trong lòng.
“Cô gái, thân thể của em còn chỗ nào là anh chưa nhìn, chưa hôn qua đâu?” Âm giọng của Mặc Trì Úy đong đầy sự ấm áp, vang tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Đừng, đừng nói nữa, em, em vào phòng tắm, em tự rửa là được rồi.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ thiếu điều tìm hố đất chui xuống, cô nhanh chóng dùng chăn quấn chặt quanh người, mặc dù mệt lã chỉ muốn đi ngủ, nhưng cô vẫn cố gắng gồng thân thể yếu ớt đi vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười sủng ái vô cùng.
“Tinh”, đột nhiên điện thoại kêu tinh một tiếng khiến Mặc Trì Úy thu lại ánh mắt, anh nhìn lướt qua số điện thoại, đôi mày cau chặt lại.