Mãi cho đến hai tiếng sau, bác sĩ mới bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy bác sĩ, Đường Tâm Nhan không đủ can đảm để hỏi anh ta về tình hình của Tiểu Nghê, vẫn là Mặc Trì Úy bước đến trước mặt bác sĩ.
“Sao rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của Mặc Trì Úy, mắt Đường Tâm Nhan dán chặt vào người bác sĩ.
“Hạ sốt rồi.”
Mặc dù chỉ có một vài từ nhưng đối với Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, đây lại là một tin vô cùng tốt.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Đường Tân Nham hưng phấn nhảy dựng lên, nụ cười trên mặt không thể che giấu.
Trong hai ngày tiếp theo, tình trạng của Tiểu Nghê dần dần hồi phục, tuy rằng rất chậm, nhưng đối với Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan mà nói, kết quả như vậy chắc chắn khiến hai người rất vui mừng và phấn khích.
“Ngày mai em phải bay về bên kia rồi. Mặt của Phượng Cừ đã hồi phục, anh ta có thể bắt đầu quay được rồi.” Khi Mặc Trì Úy bước vào phòng Đường Tâm Nhan nói với vẻ lưu luyến không nỡ.
“Nhiễm Nhiễm gọi điện cho em rồi à?”
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Tang Tân Nham trong lòng anh, nhẹ giọng hỏi ở bên tai cô.
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.
“Cô ấy đã đặt vé cho em lúc 8 giờ sáng mai, vậy nên bây giờ em với anh chỉ còn không đến 5 tiếng đồng hồ được ở bên nhau đó.”
Đường Tâm Nhan ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy bằng cả hai tay, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến, cô đột nhiên phát hiện ra rằng việc cô quay lại có lẽ là một quyết định sai lầm.
Không chỉ bỏ lỡ thời gian với người đàn ông của mình mà còn bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trưởng thành của đứa trẻ.
“Em đã quyết định. Sau khi quay xong bộ phim này, em sẽ không đóng phim nữa.” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về quyết định của mình.
Mặc Trì Úy không ngạc nhiên khi Đường Tâm Nhan lại đưa ra quyết định như vậy, hơn nữa ngay cả khi Đường Tâm Nhan không tự mình nói ra, anh cũng sẽ không cho phép người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện theo cách này một lần nào nữa.
“Được, anh ủng hộ quyết định của em.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói, sức nóng rực trong mắt anh càng trở nên mãnh liệt hơn khi cả hai tiến lại gần nhau hơn.
“Vợ à, ngày mai em phải đi rồi, chúng ta có thể làm một vài chuyện khác không?” Ngón trỏ mảnh khảnh của Mặc Trì Úy khẽ nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan.
“Anh” Đường Tâm Nhan đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, chưa kịp nói xong đã bị Mặc Trì Úy đẩy lên giường.
Lo sợ sức nặng của mình sẽ mang lại gánh nặng cho Đường Tâm Nhan nên Mặc Trì Úy để hai tay ôm lấy cơ thể cô, nụ hôn cuồng nhiệt dần dần đốt cháy mọi sự nhiệt tình trong cơ thể hai người.
Những tiếng ngâm nga cất lên từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.
Hai người hoàn toàn say sưa trong thế giới tình yêu mà chỉ có họ mới có thể trải nghiệm sâu sắc, không ai biết rằng Mạnh Bạch Chỉ đã đứng ở cửa, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Hai tay bóp thành nắm đấm nặng nề, cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân, Mạnh Bạch Chỉ mới xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý, ăn sáng đơn giản xong, Mặc Trì Úy lái xe đưa cô đến sân bay.
“Khi nào tình trạng của Tiểu Nghê hồi phục, anh sẽ đến gặp em.”
Mặc Trì Úy nói lời hứa của mình bên tai Đường Tâm Nhan.
“Được, em sẽ đợi anh.”
Sau một hồi dây dưa lưu luyến, Đường Tâm Nhan mới đi về phía cổng lên máy bay.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Đường Tâm Nhan biến mất khỏi tầm mắt anh, Mặc Trì Úy mới quay người rời đi.
Phó Tư Thần? Khi Mặc Trì Úy quay lại, anh thấy Phó Tư Thần đang tranh cãi với Đường Vũ Nhu.
Nhìn vẻ mặt bất lực của Phó Tư Thần bị Đường Vũ Nhu dày vò tra tấn, Mặc Trì Úy không khỏi lắc đầu.
Đáng đời.
“Phó Tư Thần, nếu như hôm nay anh dám bỏ đi như thế này, tôi sẽ cho anh ăn “trái đắng” đấy.”
Đường Vũ Nhu đang tức giận bừng bừng, đã không còn thời gian và tâm trí đâu để quan tâm xem bản thân đang đứng ở nơi công cộng này, cô ta hét vào mặt Phó Tư Thần đang nóng lòng muốn rời
đi.
“Đường Vũ Nhu, cô mau bỏ tôi ra, khó khăn lắm tôi mới nghe nói được Đường Tâm Nhan cũng ngồi chuyến bay này. Nếu như cô làm lỡ dở thời gian của tôi, thì tôi không tha cho cô đâu.”
Phó Tư Thần lạnh lùng hét lên.
“Quả nhiên là vì con tiện nhân Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần, nếu như hôm nay tôi để cho anh rời đi, tôi sẽ không là Đường Vũ Nhu.”
Đường Vũ Nhu đang tức giận đùng đùng, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay của Phó Tư Thần.
Chết tiệt, sắp không kịp giờ lên máy bay rồi, Phó Tư Thần vô cùng sốt ruột nên đá Đường Vũ Nhu ra.
“A” Đường Vũ Nhu nằm sấp xuống sàn, kêu lên một tiếng đau đớn.
“Phó Tư Thần, đồ đàn ông độc ác, tôi sắp đến ngày sinh nở rồi, sao anh có thể đối xử với tôi như thế này? Bụng, bụng tôi đau quá.”
Sau khi đẩy Đường Vũ Nhu ra, Phó Tư Thần muốn bỏ đi, nhưng anh không ngờ Đường Vũ Nhu lại hét lên đầy đau đớn.
Lẽ nào cô ta…
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đường Vũ Nhu, Phó Tư Thần đầy nghi ngờ.
“Anh à, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, cô ấy hình như sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh Đường Vũ Nhu ngã xuống đất, họ không thể không nói với Phó Tư Thần.
“Phó Tư Thần, nếu tôi và đứa nhỏ có chuyện gì, tôi, tôi sẽ không buông tha cho anh, tuyệt đối sẽ không.”
Đường Vũ Nhu đau đớn hét lên.
Không còn cách nào khác, khi xác định rằng cơn đau của Đường Vũ Nhu không phải là đang giả vờ, Mặc Trì Úy đành phải gọi xe cấp cứu.
Nhìn thấy rõ mồn một cảnh này trong mắt Mặc Trì Úy vậy mà lại có chút đồng tình với Phó Tư Thần.
Sống với một người phụ nữ như Đường Vũ Nhu chắc chắn là điều đau khổ nhất trên đời.
Phó Tư Thần, không cần phải giáng cho anh một đòn cuối cùng nữa, những ngày sắp tới đây anh sẽ không được yên ổn rồi.
Mặc Trì Úy quay người rời đi.
Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn chờ đợi Mặc Trì Úy trở lại, nhìn thấy anh bước vào sảnh lớn, cô ta lập tức chạy đến trước mặt anh.
“Tiễn Tâm Nhan lên máy bay rồi sao?”
Mặc Trì Úy gật đầu, bước sang một bên không chút dấu vết, không có bất kỳ va chạm thân thể nào với Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô ấy đã lên máy bay rồi, tôi đi xem Tiểu Nghê thế nào.”
Mặc Trì Úy trực tiếp bước lên phòng trên lầu.
“A Lãnh, em có thể hiến quả thận còn lại của mình cho Tiểu Nghê.” Khi Mặc Trì Úy bước lên cầu thang, Mạnh Bạch Chỉ nói với theo sau lưng anh.
Mặc Trì Úy chậm rãi quay người lại.
“Bạch Chỉ, con người không thể sống mà không có thận. Cô không thể hiến một quả thận còn lại cho Tiểu Nghê. Yên tâm đi, bác sĩ đã đưa ra phác đồ điều trị, Tiểu Nghê rồi sẽ ổn thôi.”
Mặc Trì Úy thực sự không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ sẽ nói những lời như vậy, điều này khiến anh thực sự có chút cảm kích cô ta.
“Em biết Tiểu Nghê quan trọng với anh như thế nào, vậy nên vì anh, em, em có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù, cho dù là phải trá giá bằng tính mạng này của mình.”
Mạnh Bạch Chỉ bước đến gần Mặc Trì Úy dịu dàng nói.
Mặc Trì Úy cười nhẹ.
“Tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, Bạch Chỉ, cô là một cô gái tốt, hãy nghe lời tôi, tìm một người đàn ông yêu cô, tôi không xứng đáng với sự hy sinh của cô đâu.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi thẳng lên lầu, để lại Mạnh Bạch Chỉ với khuôn mặt cô đơn, ánh mắt tràn đầy đau khổ, cay đắng.