Trì Chi Hành, anh đúng là cái đồ điên nặng, lái xe như vậy đuổi theo tôi vui lắm sao?
Cố Nhiễm Nhiễm vừa đi vừa dùng đôi mắt phượng lập lòe ngọn lửa phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành đối với ánh mắt như vậy không có chút quan tâm nào, tự ý giảm tốc độ xe chậm lại, thong thả theo sau Cỗ Nhiễm Nhiễm.
Tiếng còi xe phía sau bóp càng lúc càng lớn, Cỗ Nhiễm Nhiễm không có cách nào khác, ngoan ngoãn ngồi lên xe của Trì Chi Hành.
“Dây đai an toàn.”
Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm thở hồng hộc lên xe, mãi không thắt dây đai an toàn, Trì Chi Hành không thể không nhắc nhở.
Hít một hơi thật sâu, Cố Nhiễm Nhiễm mới thắt dây đai an toàn.
“Lái xe.” Giọng nói không có chút nhiệt độ vang lên bên tai Trì Chi Hành.
Lần này Trì Chi Hành không có bất kì ý kiến trái ngược nào, nhanh chóng đạp chân ga, tốc độ xe như thường, chạy thong thả trên đường.
Chỉ là tốc độ xe như vậy cũng chẳng thế kéo dài được bao nhiêu thời gian, mắt nhìn thấy khách sạn mình vẫn hay ở đang ở ngay trước mắt không còn xa nữa, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bảo Trì Chi Hành dừng xe.
“Tại sao tôi phải nghe cô? Cô gái, chúng ta hình như đã chia tay rồi.”
Trì Chi Hành cười nói.
“Anh… Câu nói này của anh là ý gì vậy? Anh… Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn thấy đã tới cửa khách sạn nhưng Trì Chi Hành lại không hề dừng xe, khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột hét lên.
“Nếu như anh còn không dừng xe lại, tôi sẽ… sẽ nhảy ra khỏi xe đó.”
Cố Nhiễm Nhiễm đe dọa.
Trì Chi Hành khẽ chạm nhẹ vào một trong những nút bên trên trong khu vực tầm tay trái cậu.
Cỗ Nhiễm Nhiễm trơ mắt nhìn cửa sổ từng chút từng chút đóng lại.
“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?” nhìn ô cửa sổ trước mắt dần đóng lại, khả năng mở cửa xe càng không còn.
Điều này khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm tức giận không chịu đựng nổi.
“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn đi đâu vậy? Nói chuyện đi chứ?”
Trì Chi Hành vẫn không hề nói câu gì, cho đến khi xe chạy nửa tiếng sau đó mới dừng lại.
“Anh đưa tôi tới đây để làm gì?” Mặc dù bản thân bình thường rất thích bãi biển, sóng nước, nhưng… nhưng với tình hình hiện tại, cô lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đêm.
Trì Chi Hành xuống xe, thẳng tay kéo Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi xe.
Cuối cùng cũng từ trên xe bước xuống, Cố Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm.
“Trì Chi Hành, anh buông tay tôi ra, nếu không bổn cô nương đây sẽ cắn tay anh đó.” Cố Nhiễm Nhiễm phẫn nộ hét lên. Đối với sự gào thét của cô, Trì Chi Hành cũng chỉ nhướng mày mà thôi.
Đôi bàn tay vẫn bám lấy bờ vai Cố Nhiễm Nhiễm như cũ.
“Quãng thời gian này cô cũng vất vả rồi, cho nên đêm nay hãy dành thời gian trên biển đi.” Trì Chi Hành cứ hướng về phía bãi biển mà đi.
Người đàn ông thối tha đáng chết, vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm tôi nếu như ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh mà ở lại đây, thì tôi sẽ không phải là Cố Nhiễm Nhiễm nữa.
Không nghĩ quá nhiều, Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy một nhúm cát, ném thẳng về phía Trì Chi Hành.
Khi cảm giác phía đằng sau có cát ném tới, đập vào lưng mình, Trì Chi Hành trong lòng biết rõ, nhưng lại không hề né tránh, cứ để nhúm cát kia tùy ý đập vào lưng mình, đôi mắt đen nháy nhè nhẹ khép lại, một nụ cười khé nở một cách kín đáo.
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên đường, đợi gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn như cũ không hề có một bóng xe nào xuất hiện trên đường. Bởi vì hiện tại cũng đã quá muộn rồi, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút sợ hãi.
Chết tiệt, tại sao lại không có xe cơ chứ? Xe taxi ơi xe taxi à, mày mau tới đi chứ, bổn cô nương đây không muốn đi bộ cả đoạn đường dài về nhà đâu đó.
Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng không ngừng cầu nguyện… nhưng ông trời lại không hề nghe thấy lời cầu nguyện của cô, xe taxi vẫn như cũ mãi chưa thấy xuất hiện.
Sấm luôn à? Ông trời của con ơi, con sợ nhất là tiếng sấm đó trời ơi, ông chắc chắn là ở thời điểm này giáng thêm cho con một đòn đả kích nặng nề nữa sao?
Đột nhiên tiếng sấm vang lên bên tai, khiến Cỗ Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, tay cô dùng hết sức ôm lấy chính mình, cô trời không sợ đất cũng không, nhưng chỉ duy nhất cô sợ tiếng
sấm.
Lại nghe thấy tiếng sấm thêm một lần nữa, Cố nhiễm Nhiễm sợ hãi khụy người quỳ xuống nền đất.
Ánh mắt Trì Chi Hành vẫn luôn dán chặt trên người cô, nhìn thấy cảnh tượng cô bởi tiếng sấm mà quỳ trên nền đất, Trì Chi Hành lắc đầu không biết phải làm sao, sau đó cuối cùng vẫn tới trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
“Anh… anh rốt cuộc muốn như thế nào hả? Bà cô này bây giờ không còn sức lực, không còn sức lực đấu lại anh rồi.”
Bởi vì kinh sợ, giọng của Cố Nhiễm Nhiễm đầy run sợ.
Đối mặt với sự ngang ngược của cô, Trì Chi Hành cũng chẳng có gì bất ngờ, cậu không nghĩ gì hết, cứ thế bế Cố Nhiễm Nhiễm lên xe, sau đó trước khi mưa xuống, đóng tất cả các ô cửa sổ lại.
Mặc dù trong xe rất rộng rãi, nhưng khi ánh mắt nóng rực của hai người này đối diện lẫn nhau, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn có một cảm giác muốn nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
“Mặc dù trời mưa rồi nhưng không khí cũng không tồi cho lắm, cho nên tôi quyết định rồi, đêm nay chúng ta… sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.”
Trì Chi Hành không nhanh không chậm nói, giọng nói trầm thấp mang theo nỗi khổ tâm không che giấu được.
“Ở lại đây nghỉ ngơi?” Nghe thấy mấy chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu sau, cô mới hé mở đôi môi đỏ mọng xinh như cánh hoa hồng.
“Anh… nằm mơ đấy à, tôi đây dù có bị dọa cho tới chết, tôi cũng sẽ không bao giờ chọn ở cùng với anh đâu.”
Thái độ của Cố Nhiễm Nhiễm cô cùng kiên quyết, khiến cho lông mày của Trì Chi Hành nhíu chặt lại với nhau, nhất là khi cậu thấy Cố Nhiễm Nhiễm không còn bất kì lo lắng nào bởi vì thời tiết xấu nữa, lông mày Trì Chi Hành lại càng nhíu nhặt hơn.
“A…” Tiếng sấm đột nhiên vang lên, dọa Cố Nhiễm Nhiễm hét lên một tiếng vô cùng kinh sợ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành lập tức nhảy xuống xe, nhanh chóng tới trước mặt cô.
“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu.”Tôi không sao.”
Mặc dù vừa bị dọa cho một trận hết hồn, nhưng trước câu hỏi của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn đáp trả vô cùng bướng bỉnh.
Khó khăn lắm cuối cùng mới nhìn thấy xe taxi đi qua, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra vẫy, nhưng… nhưng chiếc xe lại không hề dừng lại.
“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn như thế nào vậy hả?”
Cố Nhiễm Nhiễm dùng hết sức rũ bỏ đôi bàn tay to lớn đang siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt phượng ngân ngấn nước và sáng lấp lánh như men màu kia chìn chằm chằm người Trì Chi Hành.
“Trò chơi của chúng ta vẫn chưa kết thúc, cho nên kể từ bây giờ trở đi, trò chơi… bắt đầu lại từ đầu.” Trì Chi Hành cười nói, nụ cười trên mặt cậu tinh ranh như một con cáo.
“Trò chơi?” Nghe thấy hai chữ này, trước mắt Cố Nhiễm Nhiễm lập tức hiện ra tất cả những ân oán từ ban đầu giữa cô và Trì Chi Hành.
“Xin lỗi, bà cô này không có thời gian, cho nên anh… tìm người đàn bà khác đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm dùng lực rút ra khỏi tay Trì Chi Hành, lạnh giọng trả lời.
Sau một hồi sấm sét, cơn mưa lớn bất chợt rơi xuống.
“Mau lên xe.” Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành đẩy lên xe, người vẫn còn ngồi chưa vững, một chiếc khăn mặt lớn đã được ném lên người.
“Lau cho sạch đi.” Giọng của Trì Chi Hành lại một lần nữa vang lên.