Hai người đứng cãi nhau ở trước cửa lớn, vốn ký giả đang trốn để âm thầm tìm chút tin tức về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan lại vồ ra chụp chụp.
Phó Tư Thần phát hiện ký giả núp trong bóng tối thì lập tức đẩy Đường Vũ Nhu ra.
“Đường Vũ Nhu, gặp cô là chuyện bi thảm nhất trong cuộc đời của tôi, cô chính là khắc tinh của tôi.”
Nhìn Đường Vũ Nhu bị mình đẩy ngã xuống đất, gương mặt Phó Tư Thần đầy vẻ chán ghét.
Anh ta lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi, bỏ lại một mình Đường Vũ Nhu ở đó.
“Phó Tư Thần, thằng khốn nạn.” Thấy Phó Tư Thần thản nhiên lái xe rời đi, Đường Vũ Nhu giận dữ chửi ầm lên, có điều Phó Tư Thần không có ý định dừng lại.
Hình ảnh Phó Tư Thần cãi nhau với Đường Vũ Nhu ở trước cửa nhà họ Mặc bị các tạp chí lớn trắng trợn đăng lên báo.
Điều khiến Đường Vũ Nhu càng thêm xấu hổ chính là chuyện cô ta săn hàng giảm giá ngoài cửa tiệm cũng bị ký giả đăng lên báo theo.
Đường Vũ Nhu xấu hổ không dám ra khỏi cửa, rất sợ ký giả sẽ vây quanh mình, vây mình vào chính giữa.
Tuy rằng Phó Tư Thần đã nghĩ hết mọi cách để công ty bắt đầu đi lên lại, nhưng mọi phương diện đều bị Mặc Trì Úy đả kích, khiến anh ta không còn cách nào, bất lực chọn tuyên bố phá sản.
“Cái gì? Anh phá sản rồi?” Nghe những lời này của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu đứng bật dậy từ trên ghế.
“Anh không phá sản đó chứ? Lẽ nào bây giờ anh là một tên nghèo rớt mồng tơi rồi hả?” Đường Vũ Nhu lập tức vọt tới trước mặt Phó Tư Thần, vội hỏi.
Mặc dù cuộc sống hiện giờ không giống ngày trước nhưng Đường Vũ Nhu chưa từng nghĩ đến Phó Tư Thần sẽ thất bại đến tình cảnh như hôm nay.
Vốn dĩ đang rất phiền lòng, bực dọc, bây giờ còn nghe Đường Vũ Nhu la lối om sòm, Phó Tư Thần càng tức gần chết, anh ta thẳng tay đẩy Đường Vũ Nhu đứng trước mặt mình ra.
Đường Vũ Nhu đột nhiên bị đẩy ra, nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã nhào trên đất.
“Phó Tư Thần, tên khốn nạn nhà anh, đồ vô dụng, vô dụng.” Đường Vũ Nhu ngồi sụp xuống đất, như một kẻ điên mà mắng chửi Phó Tư Thần, Phó Tử Thần đang đứng trên bờ vực sụp đỗ, nghe những lời chửi bới của Đường Vũ Nhu, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Tốt hơn hết là cô nên câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đuổi cô ra ngoài ngay lập tức, để cô… lưu lạc đầu đường xó chợ.” Phó Tư Thần uy hiếp.
Thấy Đường Vũ Nhu không dám phản bác lại mình, lúc này anh ta mới hài lòng đi lên lầu.
Không được, cô không thể ở bên một tên đàn ông phế vật như vậy được, cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời cô ta sẽ bị hủy hoại mất.
Phó Tư Thần mất đi tất cả, Đường Vũ Nhu cũng không còn hi vọng nào nữa, cô ta lo lắng cho tương lai của mình nên lập tức thu dọn hành lý, dùng tốc độ nhanh nhất, xoay người bỏ đi.
Đối với đứa con vừa sinh ra không lâu, cô ta không hề có chút vấn vương nào.
Đường Vũ Nhu ở lại, chọn một khách sạn rẻ tiền, không có nguồn thu nhập nên cô ta buộc phải đi tới nhà họ Mặc lần nữa.
“Tôi không muốn gặp cô ta, bảo cô ta đi đi.”
Đối với việc Đường Vũ Nhu muốn gặp mình, Đường Tâm Nhan chỉ thản nhiên nói một câu.
“Đường Tâm Nhan, nhất định cô sẽ muốn gặp tôi, bây giờ tôi không có nhà để về.” Đường Tâm Nhan đang ngồi chơi với con trai trên ghế sô pha ở đại sảnh, nghe rõ tiếng hô lớn của Đường Vũ Nhu,
đôi mi thanh tú của Đường Tâm Nhan cau chặt lại.
Cô ta la lớn như vậy khiến đứa con trai đang buồn ngủ của cô hoảng sợ.
Sợ sẽ dọa đến con trai, Đường Tâm Nhan vội giao con trai cho người làm ở bên cạnh, còn mình thì đi đến trước mặt Đường Vũ Nhu.
“Tâm Nhan, chị biết ngay em vẫn còn để tâm đến người chị gái này mà, bây giờ em nhất định phải ở bên chị, nếu không thật sự chị sẽ xong đời.”
Lúc Đường Vũ Nhu nhìn thấy Đường Tâm Nhan, trong lòng thầm mừng rỡ, cô ta đã nghĩ ra vài câu chuyện cho kế hoạch khiến Đường Tâm Nhan đồng ý chứa chấp mình, muốn thành công vào ở trong nhà họ Mặc. Cô ta tin chắc bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, ngay cả Mặc Trì Úy cũng thế.
Đường Vũ Nhu đã quyết định phải biến mình thành người phụ nữ của Mặc Trì Úy, chỉ có như thế cô ta mới có thể phi lên cao, một lần nữa sống cuộc sống của một quý bà.
“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Đường Tâm Nhan cũng không bảo Đường Vũ Nhu đi vào, cô không hề bảo bảo vệ mở cửa ra, mà chỉ đứng hỏi Đường Vũ Nhu cách nhau một cánh cửa sắt, giọng nói có hơi lạnh run khiến hy vọng của Đường Vũ Nhu giảm đi không ít.
“Tâm Nhan, chị và Phó Tư Thần chia tay nhau rồi, em có thể… có thể chứa chấp chị một khoảng thời gian ngắn không? Đợi chị tìm được công việc rồi sẽ lập tức rời đi, sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của em nữa, em cũng biết, chị… chị cũng cần nuôi con trai mình, chị muốn nuôi con trai mình lớn.”
Đường Vũ Nhu cố ý cúi thấp đầu, giả vờ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đối với dáng vẻ thảm thương này, Đường Tâm Nhan đã nhìn thấy nhiều rồi, mỗi một lần Đường Vũ Nhu cầu xin cô đều sẽ bày ra cái vẻ mặt đó.
“Đường Vũ Nhu, không nên đóng kịch nữa đâu, tôi không tin chị, càng sẽ không chứa chấp chị, bây giờ nơi cô đang đứng là tài sản tư nhân của tôi, tôi cho cô mười phút, mau mang đồ đạc của cô cút khỏi đây đi, bằng không… tôi sẽ trực tiếp cho người báo cảnh sát đấy.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đối với loại người đã từng hại cô quá nhiều như vậy, cô còn hận sao bản thân không thể không có chị gái nữa kìa, cho nên cô sẽ không dung túng cho cô ta nữa.
Đường Tâm Nhan lạnh lùng đối xử như vậy khiến Đường Vũ Nhu trợn tròn hai mắt, lúc cô ta kịp phản ứng lại thì Đường Tâm Nhan đã xoay người rời đi rồi.