Trì Chi Hành lập tức lái xe đến bệnh viện, vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa phòng bệnh của Cố Nhiễm Nhiễm ra.
Người đâu? Chẳng lẽ đi làm kiểm tra rồi? Trong lòng Trì Chi Hành cho rằng sẽ thấy Cố Nhiễm Nhiễm, thế nhưng trong phòng bệnh không có ai, để lại cho cậu ta cảm giác có chút kỳ lạ, hơn nữa cái chăn trên giường bệnh lại rất chỉnh tề.
Trì Chi Hành lập tức đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi tới chỗ y tá đang đứng.
“Xin hỏi cô Cô đi đâu vậy? Phải đi làm kiểm tra rồi ư?” Trì Chi Hành nói số phòng bệnh với y tá, lo lắng hỏi.
“Cô Cố ư?” Y tá có chút ngoài ý muốn: “Sáng nay cô ấy đã xuất viện rồi, anh không biết sao?”
Xuất viện? Lời nói của y tá khiến cho Trì Chi Hành hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi thấy rõ.
Cậu ta lập tức bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan, bên này cô vừa mới dỗ con ngủ xong, liền nhìn thấy số điện thoại của Trì Chi Hành gọi đến, không khỏi nhìn thoáng qua bên người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Là anh ta gọi tới?” Nhìn thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan, lòng Cố Nhiễm Nhiễm biết rõ mà còn hỏi.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Không sai, đúng là cậu ta gọi tới, cậu… muốn nghe không?” Đường Tâm Nhan đem điện thoại đặt ở trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Phản ứng của Cố Nhiễm Nhiễm đúng như cô đoán, trực tiếp đẩy điện thoại ra.
“Tớ không muốn nghe giọng của anh ta.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, lấy điện thoại đi ra khỏi phòng của con trai.
“Đường Tâm Nhan, Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy xuất viện cô có biết không?” Nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành gấp gáp hỏi.
“Cô ấy…” Đôi môi của Đường Tâm Nhan đỏ mọng: “Đang ở nhà tôi.”
Tuy nhiên ba chữ ngắn ngủi này nhưng mà lại khiến Trì Chi Hành thở phào một hơi.
“Tôi lập tức đến nhà của cô.”
Trì Chi Hành vừa dứt lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Tâm Nhan vừa đem điện thoại một bên, Cố Nhiễm Nhiễm điều khiển xe lăn đến trước mặt cô.
“Mặc dù chỉ mới ba ngày, nhưng tớ sử dụng xe lăn rất thuần thục, tớ tin rằng không bao lâu nữa sẽ thoát khỏi nó.”
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ xe lăn, vừa cười vừa nói, giọng nói ngọt ngào nhưng vẫn đầy nghịch ngợm.
“Chút nữa cậu ta sẽ qua đây.” Đường Tâm Nhan đem mọi chuyện mà Trì Chi hành nói trong điện thoại, nói lại với Cố Nhiễm Nhiễm.
Đôi mi thanh tú của cô ấy nhíu lại, đối với Trì Chi Hành, cô ấy không biết dùng cách nào để đối mặt với anh cả.
“Tớ… tớ trở về phòng trước đây.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm muốn trốn tránh giải quyết vấn đề. Đường Tâm Nhan bất dĩ lắc đầu.
Người giúp việc nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột muốn đi về phòng, lập tức đi vào phía sau của cô, dịu dàng giúp cô về phòng.
Không đến mười lăm phút, xe của Trì Chi Hành đã đứng trước cổng ra vào của biệt thự, Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, có thể thấy được hình ảnh Trì Chi Hành chạy ào vào.
Cô nhìn thoáng qua phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Người đâu? Cố Nhiễm Nhiễm đâu?” Trì Chi Hành chạy vào đại sảnh, liếc nhìn xung quanh, nhưng không có thấy hình dáng của Cố Nhiễm Nhiễm, điều này làm cho cậu ta càng thêm sốt ruột.
“Cô ấy… đang nghỉ ngơi.”
Đường Tâm Nhan thật sự không biết phải nói như thế nào với Trì Chi Hành, vì Cố Nhiễm Nhiễm biết cậu ta đến nên mới trở về phòng.
“Nghỉ ngơi? Ở phòng nào vậy? Tôi đi xem cô ấy.” Trì Chi Hành gấp gáp hỏi.
Bên trong mắt cậu ta chính là loại lo lắng cô chưa từng thấy qua.
“Cậu thật sự quan tâm Cố Nhiễm Nhiễm?” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Trì Chi Hành, thành thật hỏi.
Cậu ta hít sâu một hơi.
“Trên thế giới này, tình yêu của tôi sẽ không trao cho bất kỳ cô gái nào khác.”
Câu trả lời của cậu ta làm cho đôi lông mi thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại.
“Vậy chuyện với cô Lý kia là như thế nào? Nếu như cậu không giải quyết sự việc cùng cô Lý, Cố Nhiễm Nhiễm sẽ không ở bên cậu được… Hơn nữa, cô ấy đưa ra phương án chia tay là có nguyên nhân.” Đường Tâm Nhan muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn chọn điểm dừng.
Cô hy vọng Trì Chi Hành có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Tôi và đại tiểu thư của nhà họ Lý không có bất kỳ
tình cảm nào, bởi vì Nhiễm Nhiễm đòi chia tay, cho nên tôi mới đồng ý bố mẹ tiếp xúc với cô ta, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện với cô ta, nhưng…”
Trì Chi Hành dừng lại.
“Có điều lời cô vừa nói, cô ấy chia tay là có nguyên nhân. Tâm Nhan, cô biết nguyên nhân có đúng không? Cô mau nói nguyên nhân cho tôi biết đi?”
Đối mặt với việc Trì Chi Hành liên tục hỏi, Đường Tâm Nhan vẫn lựa chọn lắc đầu.
“Tôi đã đồng ý với Nhiễm Nhiễm sẽ không nói cho cậu biết, cậu… đến hỏi cô ấy đi, cô ấy đang ở trong phòng khách thứ nhất.” Nói xong câu đó Đường Tâm Nhan nhanh chóng trở về phòng mình.
Trì Chi Hành hít sâu một hơi, lập tức đi tới phòng đó.
Nghĩ đến cô gái mà mình yêu đang ở bên trong, Trì Chi Hành không hiểu sao rất khẩn trương.
Đã qua một lúc lâu, cậu ta mới lấy đủ dũng khí gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Tưởng là người giúp việc, Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp mở miệng nói, sau khi cô ấy thấy Trì Chi Hành đi vào phòng, không khỏi hít sâu một hơi.
“Sao anh lại tới đây? Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh mau rời khỏi đây đi.”
Giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm lạnh như băng.
Sự nhiệt tình của lập tức bị dập tắt, nhưng Trì Chi Hành cũng không rời khỏi đây ngay mà trực tiếp đi tới trước mặt xe lăn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tại sao muốn xuất viện? Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho em biết muốn nhanh chóng bình phục chính là trị liệu ư?” Trì Chi Hành tràn ngập lo lắng hỏi.
Cô gái này thật sự quá là chủ quan, ngay cả sức khỏe của mình cũng không để ý.
“Đây là quyết định của bản thân tôi, không liên quan gì đến anh.” Vì để tránh tiếp xúc với Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm vừa nói xong những lời này lập tức trượt xe lăn, lùi về phía sau.
Nhìn hành động của cô ấy rõ ràng là đang coi thường, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở một hơi dài.
“Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên em lại đòi chia tay? Cố Nhiễm Nhiễm, hôm nay em không nói ra, anh nhất định sẽ không rời khỏi đây.”
Vì để chứng minh bản thân không phải đang nói đùa, Trì Chi Hành lập tức trói chặt tay của Cố Nhiễm Nhiễm trên người.
“Tôi… chỉ là tôi chơi chán, không muốn chơi nữa, cho nên… cho nên mới đưa ra quyết định chia tay.”
Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột nói.
Cô ấy càng gấp gáp như vậy, Trì Chi Hành cảm thấy sự việc này không đúng.
“Nhiễm Nhiễm, tình yêu của anh đối với em là chắc chắn không thay đổi.” Trì Chi Hành ngồi xuống trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt thành thật nói, đôi mắt đen thâm thúy như biển trời ở bên trong có chân tình nồng nàn.
Nhìn đôi mặt đầy thâm tình kia, nội tâm của Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy phức tạp.
Chẳng lẽ nói cho anh ta biết, mình có cơ hội rất nhỏ để mang thai, thậm chí không thể cùng anh ta sinh con? Điều này làm cho bố mẹ đang chờ đợi cháu trai bị chậm trễ, chính mình phải làm sao đây?
Không, không thể nói được, không thể vì mình mà cuộc sống của anh ta sẽ có một vết nhơ.
“Tôi không còn yêu anh nữa, cầu xin anh lập tức… cút ra khỏi phòng của tôi.” Vì để cho Trì Chi Hành rời đi, Cố Nhiễm Nhiễm đã vô tình nói ra những lời đau lòng.