Nhìn thấy trong đôi mắt kia của Đường Tâm Nhan tràn ngập sự không vui, Mặc Trì Úy liền hiểu được cô nhất định là đã hiểu lầm mình rồi.
“Tâm Nhan, anh…” Khi Mặc Trì Úy còn đang định giải thích thì lại nhìn thấy cơ thể Mạnh Bạch Chỉ lại bắt đầu run lên kịch liệt.
“Bác sĩ…” Bác sĩ vốn còn đang muốn rời khỏi đây nhưng sau khi lại nghe thấy tiếng hô to của Mặc Trì Úy thì đã lập tức quay trở lại giường bệnh.
“Nhanh lên… mau lại đây giúp một tay, nhanh lên đi.”
Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.
Chẳng lẽ Mạnh Bạch Chỉ biến thành bộ dạng như thế này tấc cả đều là do mình kích thích mà ra hay sao?
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang được hồi sức tim, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan thoáng qua vẻ tự trách.
Mạnh Bạch Chỉ, cô nhất định phải bình an vô sự nhé.
“Ông Mặc, bà Mặc, mời hai người hãy đợi ở bên ngoài khu vực này.
Hai người ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến việc cấp cứu cứu.” Một y tá đến chỗ Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan nhỏ giọng nói.
“Cho dù phải trả cái giá lớn lao cỡ nào cũng phải giúp cô ấy bình an vô sự.”
Mặc Trì Úy nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Hai người cứ luôn đứng bên ngoài, nhìn tình hình bên trong thông qua lớp kính trong suốt.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy rõ ràng mỗi một bác sĩ hay y tá tham gia vào việc cấp cứu đều mang theo vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
Không tốn nhiều sức lực, Mạnh Bạch Chỉ đã bị bế lên giường di động, rồi nhanh chóng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh.
“Chúng tôi cần đưa người đến phòng cấp cứu, dụng cụ ở đó tiên tiến hơn một chút.” Sau khi nói xong những lời này, bác sĩ cùng một y tá cùng nhau đẩy Mạnh Bạch Chỉ, chạy về hướng phòng cấp cứu.
“Trì Uý, em… em không cố ý đâu, em…” Trong đôi mắt sáng ngời của Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ bất an, mang theo một tia hoảng sợ nhìn Mặc Trì Úy.
“Tại sao phải kích động cô ấy? Thời gian của cô ấy đã không còn nhiều rồi, tại sao lại không thuận theo cô ấy, tuy rằng em không thích tính cách của cô ấy nhưng mà dù gì thì đó cũng là một mạng người đó.”
Sau khi Mặc Trì Úy nhìn thấy tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ, có chút hổn hển nói.
“Anh… anh đang trách em hay sao?”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan còn cho rằng Mặc Trì Úy sẽ an ủi cô, dù sao thì cô cũng không hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có bất kì sự nguy hiểm đến tính mạng nào.
Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Không phải là anh đang trách em, nhưng em cũng biết rõ tình trạng cơ thể của Bạch Chỉ đang ngày càng yếu, vậy thì hà cớ gì em lại phải đi kích thích cô ấy, để cho cô ấy ra đi một cách hạnh phúc không phải là rất tốt hay sao?”
Mặc Trì Úy chậm rãi nói ra.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
Sự trách cứ trong lời nói của Mặc Trì Úy làm cho sắc mặt của cô càng trở nên khó coi.
“Bởi vì cô ấy có bệnh cho nên em phải nhẫn nhịn chịu đựng mọi sự khiêu khích của cô ta, chịu đựng việc cô ta chiếm lấy tấc cả thời thời gian của người đàn ông của em? Mặc Trì Úy, em có thể đồng tình với cô ta, nhưng mà từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ đến bởi vì bệnh tình của cô ta mà nhường luôn người đàn ông của mình.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích của Mạnh Bạch Chỉ lại giống như một con dao nhỏ cứa vào tim cô.
Những lời này của Đường Tâm Nhan lại khiến cho đôi mày của Mặc Trì Úy nhíu lại.
“Tâm Nhan, em đang nói cái gì vậy? Chúng ta chẳng phải đã nói qua với nhau rồi hay sao, phải tin tưởng lẫn nhau? Em bây giờ là đang hoài nghi anh đó sao? Lẽ nào tình cảm của anh đối với em không đáng để có được chut tin tưởng nào từ em ư?”
Mặc Trì Úy có chút tức giận nói.
“Không sai, em không tin anh chút nào cả.” Đường Tâm Nhan đang trong cơn tức giận, thẹn quá thành giận nói.
Những lời nói này của cô lại làm cho khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy bị bao phủ bởi lớp sương lạnh.
“Thật không ngờ rằng tình cảm của anh ở trong mắt Đường Tâm Nhan em lại chẳng đáng lấy một đồng, người phụ nữ này, em..
thật nhẫn tâm.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy liền trực tiếp đi về phía phòng cấp cứu.
Nhìn theo hướng Mặc Trì Úy rời đi, đôi mày