Mặc Trì Úy muốn kiểm tra vết thương trên trán của cô, ngón tay chỉ vừa mới chạm vào vai của cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, “Đừng đụng vào tôi!”
Cô đã chống cự, từ chối đến thế mà hắn vẫn suýt nữa đã… Hắn đúng là loại mặt người dạ sói. Đường Tâm Nhan cố gắng chịu đựng cơn đau trên trán, đôi mắt sáng của cô như phủ lên một lớp sương mờ. Gần đây cô thật sự rất xui xẻo, trán đã bị thương một lần ở phòng tạm giam rồi, giờ lại bị thương thêm một lần nữa. Cô thấy chua sót và tủi thân một cách kỳ lạ. Chất lỏng sền sệt chảy xuống hàng mi của cô, cô lấy mu bàn tay lau sạch, lòng dạ rối bời nói:
“Vì anh đã không tôn trọng thỏa thuận giữa hai chúng ta, nên tôi cũng sẽ không kết hôn với anh nữa.”
Cô không tin với tính cách của Đường Vũ Nhu, cô ta sẽ chịu làm một kẻ thứ ba không danh phận suốt đời này. Từ dưới đất đứng lên, Đường Tâm Nhan đi vòng qua ghế sô pha định đi về. Mặc Trì Úy nhìn theo bóng lưng của cô, tâm trạng có chút phiền muộn, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Lúc cô đi đến phía cửa, hắn nhanh chân rảo bước đi đến. Cửa vừa mới hé ra đã bị đóng lại. Mặc Trì Úy nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, thấy cô giằng ra, hắn chau mày, trực tiếp bế cô lên. Để không ngã xuống, Đường Tâm Nhan vòng hai tay ôm lấy cổ hắn. Thấy máu đang chảy trên trán cô, nét mặt của hắn đanh lại.
Anh để cô lên ghế sô pha, cô định đứng dậy đã bị ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của hắn liếc qua, “Ngồi yên!”.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, lãnh đạm, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia tức giận, tuy không biết hắn đang giận cái gì, nhưng cô vẫn bị dáng vẻ của hắn làm cho kinh ngạc, cô ngồi im trên ghế không dám động đậy. Cô biết sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn đến mức nào, hắn kêu cô ngồi yên, nếu cô dám bỏ đi, phỏng chừng cô còn chưa chạy tới cửa đã bị hắn lôi trở về!
Mặc Trì Úy đi vào phòng ngủ,
sau đó nhanh chóng cầm theo thùng thuốc trở ra. Đường Tâm Nhan rũ mi phớt lờ hắn. Mặc Trì Úy lại chau mày, hắn nâng cằm cô lên, dùng tăm bông lau hết máu trên trán của cô. Lúc con người đang sục sôi, máu rất khó ngừng lại, nhìn lông mi và mặt cô dính đầy máu, Mặc Trì Úy càng nhíu chặt mày hơn nữa. Động tác cầm máu giúp cô trở nên chậm lại. Thao tác xử lý vết thương của hắn nhuần nhuyễn và trơn tru.
Chống viêm, bôi thuốc, cầm máu rồi băng bó, dường như hắn đã quá quen với những việc như vậy. Trong ấn tượng của Đường Tâm Nhan, các công tử nhà giàu nói chung sẽ không làm những việc như thế này, như Phó Tư Thần khi bị thương chẳng hạn, tất cả đều sẽ do bác sĩ hoặc chính cô giúp anh ta giải quyết.
Chưa đầy ba phút sau, hắn đã xử lý xong vết thương trên trán cho cô.
“Mấy ngày tới không đụng nước thì hẳn là sẽ không để lại sẹo.”
Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy không chút biểu cảm, “Tôi muốn về, tôi không muốn kết hôn với anh nữa!”
Mặc Trì Úy nheo mắt trả lời: “Em nghĩ em còn đường lui?”
“Rõ ràng là do anh không tôn trọng thỏa thuận của hai chúng ta, còn chưa lấy nhau đã thế này, lấy nhau về rồi, chẳng phải sẽ…”
Nghĩ đến chuyện trên ghế sô pha lúc nãy, tay hắn luồn vào trong đồ của cô, sờ mó từ trên ngực xuống bụng của cô, hai tai cô lập tức đỏ bừng, “Anh là đồ lưu manh nói không đi đôi với làm!”
Thấy cô nổi giận đùng đùng, Mặc Trì Úy cười cười, “Thưa cô Đường, thế lúc em trêu chọc tôi, sao em không tự nói mình là đồ lưu manh?”
Cô trêu chọc hắn? Là cái lần cô say xỉn ở trong nhà vệ sinh đó sao? Cô cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ không thôi.
“Là do tôi uống say, đầu óc không được tỉnh táo mà thôi.”