Ngay cả khi cô không trả lời điện thoại, cô cũng có thể biết được Phó Tư Thần tìm cô để làm gì. Chắc chắn là muốn hỏi tại sao cô không về San Hồ Viên, hoặc là, tại sao cô không đến bệnh viện thăm Hà Mỹ Quyên?
Trước đây khi Hà Mỹ Quyên bị ốm, lần nào cũng là cô đích thân đến bệnh viện để chăm sóc nhưng bà ta không thèm đếm xỉa, trước mặt bác sĩ và y tá đều sai cô như người hầu. Thích đánh là đánh, thích chửi là chửi mà không hề nể mặt cô chút nào.
Cô không biết tại sao mình lại có thể chịu đựng được, có lẽ cô quá để tâm đến Phó Tư Thần, vì anh ta, cô sẵn sàng chịu đựng mọi thứ. Nhưng cô nhận được gì cho sự hy sinh và nhẫn nhịn của mình? Đường Tâm Nhan cười chua sót, sau khi cúp điện thoại liền tắt máy.
Cô trở người, tự nhắc mình không nghĩ đến Phó Tư Thần nữa, nhưng không hiểu sao gương mặt điển trai của Mặc Trì Úy lại hiện lên trong đầu cô. Cô tự hỏi, bây giờ hắn đã đến chỗ người phụ nữ đó hay chưa? Hắn sẽ hôn người phụ nữ đó như hắn đã hôn cô, thậm chí còn đụng chạm và làm những điều thân mật hơn nữa.
Số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào hắn cũng hôn cô như thể có điều gì không vừa ý, có thể thấy hắn mãnh liệt đến thế nào trong chuyện đó!
Đàn ông đều suy nghĩ bằng thân dưới giống nhau.
Gì mà nam thần khổ hạnh, kìm nén dục vọng chứ, đều là lừa người hết!
Bỏ đi, cô và hắn đã ký thỏa thuận hôn nhân rồi, đã nói rõ bọn họ sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, hắn ở với ai cũng không phải là chuyện của cô.
Cô nhất định, nhất định không được vượt qua ranh giới đó!
……
Trong quán bar mờ ảo và sang trọng.
Diệp Nhiễm làm lễ tân bán thời gian ở đây, nhìn thấy chiếc ô tô màu đen sang trọng đậu ở lối vào của quán bar, cô bước tới mở cửa cho khách. Mặc Trì Úy nghiêm nghị, lạnh lùng bước xuống xe. Mặc áo sơ mi đen cùng áo khoác ngoài cùng màu, toàn thân toát lên vẻ xa cách, không dễ gần.
Một tia si
mê lướt qua đáy mắt Diệp Nhiễm, cô che giấu cảm xúc, nở nụ cười ngọt ngào, vừa định chào Mặc Trì Úy thì chợt nhìn thấy trong xe có một bóng dáng khác. Không phải đàn ông, mà là một người phụ nữ rất đẹp. Người đó mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ vừa qua hông, khoác trên vai một chiếc áo khoác thời thượng, chân đi bốt cao đến đầu gối, mái tóc xoăn màu đỏ tía, gương mặt trang điểm đậm, môi đỏ rực, biểu cảm kiêu ngạo, rất có khí chất.
Những cô gái còn trẻ như Diệp Nhiễm và Đường Tâm Nhan hoàn toàn không đọ nổi với một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ như vậy.
Sau khi người phụ nữ ấy xuống xe, cô ta rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy.
“Anh yêu, nếu em không đến An Thành, anh không định sẽ gặp em nữa có đúng không? Chúng ta xa nhau đã gần ba tháng, em nhớ anh muốn chết.”
Diệp Nhiễm chào đón họ vào quán bar, thỉnh thoảng giọng nói quyến rũ của người phụ nữ kia lại vang đến tai cô. Sau khi Diệp Nhiễm dẫn họ vào trong, cô cảm thấy bức bối khi nhìn về căn phòng VIP được đặt trước đó. Không phải anh ta muốn kết hôn với Tâm Nhan ư? Sao còn chạy đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt? Đàn ông có phải đều thích đứng núi này trông núi nọ, gặp ai cũng yêu không?
Tuy Đường Tâm Nhan không trưởng thành và xinh đẹp như người phụ nữ này nhưng cô ấy cũng rất duyên dáng và thu hút kia mà! Diệp Nhiễm cắn môi, trong cơn tức giận, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Tâm Nhan. Nhưng cô ấy tắt máy mất rồi.
……
Trong phòng.
Khi Lục Tử Thâm và Trì Chi Hoành nhìn thấy người phụ nữ đến, cả hai đều đứng dậy chào.
Người phụ nữ nở nụ cười mê hoặc, “Lần này chị đến đây, mấy cậu nhớ dẫn chị đi vòng vòng đó đây nhé!”. Sau đó, cô ta chọc vào cánh tay Mặc Trì Úy, “Người đàn ông vô lương tâm này nói gần đây anh ấy rất bận, không rảnh quan tâm chị”.