Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần đang đầy mâu thuẫn và trầm mặc, giữa đôi lông mày khí khái của anh ta dường như chứa đầy sự không nỡ và lưu luyến.
Anh ta không nỡ cái gì chứ?
Anh ta đã đẩy cô xuống vực sâu, chẳng lẽ giờ lại hối hận và đau lòng sao?
Đường Tâm Nhan nhếch môi cười chế giễu, cô tự nhắc nhở mình, không được để Phó Tư Thần lừa nữa.
Ánh mắt Phó Tư Thần vẫn luôn hướng về phía Tâm Nhan, nhận thấy cô không dao động quyết tâm ly hôn, thậm chí còn nhếch môi trào phúng, anh thấy thật sốc.
Ánh mắt anh ta nhìn cô, càng lúc càng sắc bén, lạnh lùng, đến nỗi như muốn xuyên thấu tâm gan cô.
Đường Tâm Nhan đã cắt đứt ánh mắt hướng về nhau của hai người trước, cô ngồi lên ghế đợi, bình tĩnh đợi Phó Tư Thần qua điền đơn xin ly hôn.
Cô như mặt hồ không gợn sóng, ung dung, điềm tĩnh và dửng dưng, giống như một thanh gươm sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trái tim Phó Tư Thần.
Loại phụ nữ lả lơi ong bướm, không có tự trọng như cô ta thì rốt cuộc có gì để anh lưu luyến chứ?
Thế mà anh lại vì cô ta mà kích động đến mức muốn từ bỏ giang sơn.
Thật nực cười!
Phó Tư Thần sải bước tới, cầm cây bút và điền nhanh vào giấy xin ly hôn.
Sau đó, quá trình làm thủ tục ly hôn diễn ra suôn sẻ, nhân viên hỏi một câu cho có lệ rằng họ có có muốn ly hôn không và có tranh chấp tài sản không, hai người họ lần lượt trả lời rồi liền làm thủ tục ly hôn.
Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, đôi mắt Đường Tâm Nhan hơi cay xè.
Nghĩ đến ngày nào cô và Phó Tư Thần nhận được giấy chứng nhận kết hôn, cô vui mừng khôn xiết, những tưởng rằng cô cùng anh ta sẽ bên nhau tới già, cũng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ quay lại nơi đây.
Tạo hóa đúng là trêu đùa con người!
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Đường Tâm Nhan cũng không thèm nhìn Phó Tư Thần lấy một lần, cô rảo bước ra khỏi đại sảnh.
Phó Tư Thần đuổi theo, anh ta kéo tay cô lại, “Chuyện ly hôn, cô tạm thời đừng nói với cha tôi.”
Đường Tâm Nhan mím chặt môi không nói.
“Gần đây ông ấy ra nước ngoài thường xuyên, cô nghĩ thật sự nghĩ là đi công tác
sao? Sức khỏe ông ấy không tốt, vẫn luôn ở nước ngoài chữa bệnh.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày, đôi mắt trong veo bỗng xẹt qua sự lo lắng, “Ông ấy không khỏe sao?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, tôi nhờ nghe được cuộc điện thoại của thư ký của ông ấy mới biết được chuyện này.”
Đường Tâm Nhan cũng không phải người lòng lang dạ sói gì, cha chồng có ân với cô, cô sẽ không làm chuyện gì khiến ông ấy phải kích động.
Đợi đến khi sức khỏe của ông ấy tốt hơn, cô sẽ tìm dịp thích hợp để nói cho ông ấy biết chuyện ly hôn.
Phó Tư Thần mở miệng, muốn nói gì đó nhưng một giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên truyền đến, “Tư Thần.”
Nhìn thấy Đường Vũ Nhu đang bước đến, Phó Tư Thần cau mày, “Sao em lại tới đây?”
Đường Vũ Nhu nắm lấy cánh tay Phó Tư Thần cười trìu mến, “Bác gái ở nhà đã làm bữa cơm, bác bảo em với anh cùng về ăn cơm.”
Vừa nói vừa liếc nhìn Đường Tâm Nhan, tưởng rằng cô ta sẽ lên cơn ghen tuông và thù hận nhưng không ngờ nét mặt cô ta vẫn bình tĩnh như thế Phó Tư Thần không còn có thể gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô ta nữa.
Đường Tâm Nhan không có tâm trạng để ở đây thưởng thức màn ân ái của Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần, cô buộc lại mái tóc bị gió thổi tung, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Phó Tư Thần nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm Nhan, đôi đồng tử nâu của anh ta nhẹ dãn ra, gương mặt lộ vẻ tan vỡ bất kham.
Đường Vũ Nhu thấy vậy thì trong lòng lại càng đố kị và thù hận Đường Tâm Nhan hơn nữa.
Đã ly hôn rồi mà cô ta vẫn có thể hớp hồn Phó Tư Thần!
Cô nhất định phải nghĩ cách khiến Đường Tâm Nhan thân bại danh liệt, khiến cả thế giới này đều nhớ rõ bộ mặt bẩn thỉu của cô ta!