Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, như ngọn gió xuân ôn nhu, tạo nên gợn sóng trong trái tim bình lặng của Mặc Trì Úy, nhưng sự rung động này thật khó để dò xét được.
Hắn hài lòng với biểu hiện của cô, mặc dù có chút thái độ nhưng hắn rất linh hoạt, không truy cứu đến cùng.
“Tối nay chúng ta cùng ăn cơm, nhớ về sớm.” Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào cô, giữa hai người chỉ đủ vừa đủ cách nhau một tờ giấy mỏng, “Tôi đợi em.”
Nói rồi, bờ môi mỏng của hắn hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hai người vẫn đang ở cửa của Cục Dân chính, người ra vào nhiều.
Đường Tâm Nhan tuy là người thuộc giới giải trí hỗn hợp, nhưng về phương diện tình cảm thì mặt vẫn còn mỏng lắm.
Cô siết chặt nắm tay, đấm vào vờ vai rộng của người đàn ông, ngại ngùng nói, “Có người nhìn đấy, bỏ tôi ra!”
Mặc Trì Úy không tiến sâu hơn, chỉ hôn hờ một cái liền ngừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngón tay thon dài nắm gò má ửng hồng của cô, môi mỏng ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ đọc ra một dãy số, “Mật khẩu của căn hộ, từ nay trở đi phải ở đây, không được quay lại San Hồ Viện.”
Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi lồng ngực rộng, cứng chắc của Mặc Trì Úy, cô hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bước xuống bậc thềm.
Mặc Trì Úy không giữ cô nữa.
Nhìn bóng dáng của cô ngày càng nhỏ lại trong gió, khuôn mặt tuấn tú dần trở lại vẻ lạnh lùng, lãnh đạm trước đây.
Mãi cho đến khi cô lên xe, khởi động động cơ, hắn mới đút một tay vào túi, tay kia cầm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, bước đi mạnh mẽ ung dung rời đi.
Mấy ngày nay Đường Tâm Nhan đều ở Viện Dưỡng lão, cô không trở về San Hồ Viện, cũng không đến căn hộ của Mặc Trì Úy.
Nhưng bây giờ Mặc Trì Úy nói cho cô biết mật mã của căn hộ rồi, cô đương nhiên muốn chuyển đến đó.
Do mấy hôm trước trán cô bị đập vào bàn cà phê, có vết thương thì không thể quay phim được, đạo diễn dời lịch diễn của cô lại mấy ngày, mỗi này cô chỉ cần đến phim trường xem kịch bản, nếu rảnh thì tập dượt lời thoại với Phượng Cừ.
Buổi chiều, cô rời đoàn phim sớm, hai giờ nữa mới tới sáu giờ, cô chuẩn bị về San Hồ Viện thu dọn hành lý.
Diệp Nhiễm ngồi chờ cô về nhà, hai người họ trên đường về không hiểu sao lại nói đến Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm hỏi, “Tâm Nhan, mấy ngày nay cậu đều không gặp ngài Mặc sao? Mình còn nợ hắn một lời xin lỗi!”
Đường Tâm Nhan không muốn giấu diếm bạn thân của mình, cô bẻ lái, giọng nói nhàn nhạt đáp, “Sáng nay mình đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, sau đó lại lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn với Mặc Trì Úy.”
Diệp Nhiễm nghe xong, con ngươi trợn tròn, cô hoàn toàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Đường Tâm Nhan, cô vừa ly hôn xong lại lập tức kết hôn mà biểu cảm lại cô cùng bình tĩnh lại không lộ chút nào đau thương hay hạnh phúc. “Hôm nay cậu và ngài Mặc…nhận giấy kết hôn?”
Không hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Nhiễm đã biết rõ ràng rằng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy kết hôn nhưng khi nghe thấy họ mới đó mà đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì trái tim cô như vỡ ra một mảnh.Đường Tâm Nhan vừa muốn nói gì liền nghe thấy tiếng Diệp Nhiễm thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: “Tôi sợ ngài Mặc cũng giống như Phó Tư Thần, lần trước tôi thấy anh ấy tán tỉnh người phụ nữ xinh đẹp đó trong quán bar, sao bây giờ người đàn ông nào cũng có tính cánh này cơ chứ?”
Đường Tâm Nhan nhìn con đường bằng phẳng trước kính xe, lại nghĩ đến người phụ nữ gọi điện cho Mặc Trì Úy với giọng phong tình vạn chủng đó, trái tim cô như trùng xuống.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhẹ mím môi, Diệp Nhiễm tỏ ra bộ dáng của một người vừa lỡ lời, cắn môi thì thào nói, “Xin lỗi nhé Đường Tâm Nhan, cậu vừa mới kết hôn, mình không nên nói những lời như thế.” Dừng lại một chút, cô cất giọng càng nhẹ nhàng hơn, “Mình chỉ là không muốn cậu phải chịu tổn thương một lần nữa.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, “Mình biết, mình sẽ bảo vệ trái tim của mình!” Mặc Trì Úy là một người đàn ông trưởng thành lại toát lên mùi vị đàn ông mạnh mẽ, đúng thật là quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ có thể bị chìm sâu vào hắn, cô vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng thứ khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình.
“Đúng rồi, Tâm Nhan, tối nay cậu có về căn hộ của ngài Mặc không?”
Đường Tâm Nhan
ừ một tiếng, “Nhưng trước tiên mình phải quay lại San Hồ Viện để thu dọn hành lý đã.”
San Hồ Viện vốn là căn hộ mà bố chồng tặng cô và Phó Tư Thần làm quà cưới, sau khi ly hôn, cô đương nhiên không muốn sống ở đó nữa.
Cô lấy vali từ gầm giường ra, lấy từng bộ quần áo trong tủ ra.
Căn hộ này cô đã từng dành rất nhiều tâm huyết và công sức để trang hoàng mọi thứ từ phong cách trang trí cho đến đồ đạc, vật dụng.
Thậm chí đến những đường viền hoa trên rèm cửa sổ cũng chính cô tự mình chọn mẫu và thêu lên.
Quần áo trong tủ ngoài của cô ra, cô còn tự tay thiết kế mấy bộ cho Phó Tư Thần, từ trang phục ở nhà, trang phục thường cho đến trang phục cho những dịp quan trọng.
Nhưng hắn chưa từng mặc qua một lần.
Đường Tâm Nhan nhìn những bộ quần áo nam trong tủ, cô nhẹ nhếch môi, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Lấy quần áo xuống, cô cho tất cả chúng vào hộp.
Phó Tư Thần chưa từng mặc nó, cô có thể tặng nó cho những người có nhu cầu!
Thu dọn quần áo xong, cô lại thu dọn đến khăn tắm, bàn chải đánh răng của mình trong phòng tắm, cho hết vào túi.
Đang kéo vali ra khỏi phòng khách, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Phó Tư Thần trên người nồng nặc mùi rượu bước vào.
Nhìn thấy vali trên tay cô, con ngươi hắn co lại mạnh mẽ.
“Nôn nóng ra đi như thế sao?” Ánh mắt hắn sắc bén lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan không muốn nhiều lời với Phó Tư Thần, cô kéo vali đi thẳng ra hành lang.
Phó Tư Thần đi vài bước lao đến, thân hình cao to của hắn chặn ngay trước mặt cô.
Khi sát đến cô rồi, Đường Tâm Nhan cau mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, “Việc cô tôi đã không còn liên quan gì đến anh rồi!”
Cô đi qua hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Sự thờ ơ, lạnh lùng, tuyệt tình của cô khiến trái tim Phó Tư Thần đau nhói!
Hắn không hiểu tại sao sau khi ly hôn, trái tim của hắn lại vô cùng đau đớn và trống rỗng! Từ sáng đến giờ, hắn như người mất hồn, một nỗi sợ hãi và trống trải mà trước nay chưa từng có trào dâng trong lòng hắn như thủy triều.
Cô như một khối u ác tính, thiêu đốt trái tim hắn.
Không cắt đứt được, hễ nghĩ đến cô ấy thì lại cảm thấy đau khổ.
Hẵn vẫn luôn tự tự cho rằng, cô mới là người tuyệt vọng nếu không có hắn!
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, cô ấy vẫn ổn, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không sưng đỏ vì khóc, thậm chí còn không có chút luyến tiếc khi nhìn thấy hắn.
Là hắn đánh giá quá cao tình cảm của cô ấy dành cho hắn hay cô đã tìm được một mái ấm rồi?
“Có phải là Lục Tử Thâm không?” Cô gấp rút muốn ly hôn với tôi chính là vì muốn ở bên Lục Tử Thâm sao?
Đó là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tuấn tú, cao quý tựa như một vị thần không thể với tới, trong mắt cô toát lên sự đau khổ và thất vọng.
Cô thật sự không hiểu, Tâm Nhan đã kết hôn lần thứ hai, hắn sao lại có thể thích cô được chứ?
Đường Tâm Nhan đã từng nói, bọn họ mới gặp nhau vài lần, hắn sao lại kết hôn chớp nhoáng với cô như thế?
Tâm Nhan nhìn thấy Diệp Nhiễm cúi đầu ủ rũ, tâm sự trùng trùng, cô nhẹ giọng hỏi, “Sao thế Nhiễm Nhiễm? Có chuyện gì sao?”
Diệp Nhiễm thu lại ánh mắt đang nhìn vô định ra ngoài cửa sổ xe, cô nhìn gương mặt xinh đẹp long lanh của Đường Tâm Nhan, lắc đầu cười, “Không có gì, nhìn thấy cậu kết hôn rồi, mình mừng thay cho cậu, thật sự hy vọng sau này ngài Mặc có thể đối xử tốt với cậu, nhất định không được giống như Phó Tư Thần!”