Tuệ An nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Thần Quang thì chợt thấy thương, cô ấy thở dài một hơi rồi nói: “Người phụ nữ đó chính là người yêu trước đây của chồng cô.”Thần Quang bày ra vẻ không thể tin được, vội hỏi lại: “Người yêu cũ của anh ta á?”Tuệ An gật đầu: “Chồng chị chuyện gì cũng nói cho chị nghe.
Chị hỏi gì hắn đáp nấy, mà quan hệ của chị với mấy xã viên nữ trong đại đội cũng tốt, cho nên mới nghe được chuyện nhà người ta đấy.
Cô kia tên là Vương Thúy Hồng, từ nhỏ cùng chơi đùa và lớn lên với Tiêu Cửu Phong chồng em.
Đến lúc mười lăm tuổi thì cô kia một lòng muốn gả cho chồng em.”Thần Quang càng ngày càng không thể tin được, hóa ra người đàn ông hung ác như Tiêu Cửu Phong mà cũng có người muốn gả cho anh?Càng khó tin hơn nữa là, con người lạnh lẽo cứng rắn như anh lại còn có chuyện như vậy.Cô hít sâu một hơi, vội hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”Tuệ An nhớ tới những chuyện sau đó, trên mặt hiện lên ý cười cợt: “Kết quả Tiêu Cửu Phong không cưới cô ta, mà ngược lại, nghe nói là cô ta muốn gả cho Tiêu Cửu Phong, nhưng người nhà cô ta không cho phép, bọn họ chê Tiêu Cửu Phong quá nghèo.
Thành phần gia đình của nhà hắn ta cũng không tốt.
Sau này nhà Tiêu Cửu Phong nghèo đến mức không có cơm ăn mới phải rời đi, nghe nói là đi tham gia quân ngũ.
Cô Vương Thúy Hồng kia không gả được cho Tiêu Cửu Phong nên lại đợi, còn nói chờ Tiêu Cửu Phong đồng ý cưới cô ta.
Nếu Tiêu Cửu Phong không trở lại cô ta sẽ cả đời không lấy chồng, còn nếu như Tiêu Cửu Phong chết rồi, cô ta sẽ đi đến nhà họ Tiêu, có chết cũng muốn làm ma của nhà họ Tiêu.”Thần Quang nghe xong trợn mắt há hốc mồm, cô nhớ tới buổi sáng lúc mà mình ôm cây táo kia, hóa ra trước cô đã suýt có thêm một con ma trong sân nhà họ Tiêu à?Tuệ An nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thần Quang, thấy thương quá lại buông tiếng thở dài.
Nghĩ đến số mệnh của vị tiểu sư muội này cũng thật là bấp bênh, vậy mà năm đó sư thái còn nói tiểu sư muội là người có may mắn, nhưng bây giờ thì thế nào?Cho nên mới nói sư thái đúng là lừa người ta mà, may mắn ở đâu ra chứ!Tuệ An: “Vương Thúy Hồng này đúng là thú vị mà, nghe nói đợi chín năm trong đau khổ, cuối cùng vào năm hai mươi lăm tuổi đã tuyệt vọng,