"Tiểu thư, cô có trong đó không?"
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ Trương.
Nhiễm Kiều Kiều giật mình, cô vội vàng dụi mắt ngồi dậy, vuốt lại tóc và xuống giường mở cửa cho mẹ Trương.
"Không phải con đã nói với dì là đừng lên rồi sao? Sao dì lại lên đây?"
Nhiễm Kiều Kiều bảo mẹ Trương vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trước kia mẹ Trương là người hầu chăm sóc mẹ của Nhiễm Kiều Kiều và bây giờ cũng là người duy nhất ở trong biệt thự này quan tâm đến cô.
"Tôi thấy chân cô bị rách nên mang thuốc lên cho cô." Nói xong mẹ Trương liền nhìn Nhiễm Kiều Kiều với đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu thư, có phải cô lại khóc không? Cô..
Cô để ý làm gì, bà ta chính là người như vậy cô đừng để ở trong lòng.
Cô khóc như vậy có phải là tự làm khổ mình không?"
Mẹ Trương tưởng Nhiễm Kiều Kiều khóc là do Trương Mỹ Hoa nên mấy năm nay ngày nào bà cũng khuyên cô.
Nhiễm Kiều Kiều mỉm cười nhìn mẹ Trương rồi nói: "Dì yên tâm đi, không phải vì bà ta đâu! Nhưng nếu như bà ta phát hiện dì lên đây thì dì sẽ rất thảm đó."
Mẹ Trương đã lớn tuổi rồi nhưng chỉ cần Triệu Mỹ Hoa phát hiện ra bà lén lút đối xử tốt với Nhiễm Kiều Kiều thì sẽ phân cho bà những công việc nặng nhọc không phù hợp với mẹ Trương.
"Bà ta ra ngoài mua túi xách với ông chủ rồi sẽ không quay về liền đâu, tiểu thư, cô mau ngồi xuống để tôi bôi thuốc cho cô." Mẹ Trương nói.
Đi mua túi xách..
Không phải gia đình sắp phá sản sao? Hóa ra là vẫn còn tiền để mua túi xách.
Nhiễm Kiều Kiều cười giễu cợt, cô vẫn đứng đó và nói: "Còn những người khác thì sao? Nhất định những người hầu đó sẽ báo cáo lại lời bà ta, mẹ Trương dì mau xuống đi."
Chỉ cần cô có hành động nhỏ nào thì chắc chắn những người giúp việc đó sẽ báo lại với Trương Mỹ Hoa để lấy lòng bà ta.
Trước kia Nhiễm Kiều Kiều không biết che dấu nên chịu rất nhiều thiệt thòi.
"Nhưng mà chân của cô.."
"Dì đi xuống đi, con sẽ tự bôi thuốc."
Nhiễm Kiều Kiều cắt ngang lời của mẹ Trương.
Mẹ Trương nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nhiễm Kiều Kiều đành phải gật đầu, bà để thuốc lên cái bàn nhỏ ở bên cạnh và nói: "Vậy tôi xuống trước,