"Đủ rồi!" Nhiễm Kiều Kiều hét lên, cô không chịu nổi nữa liền nhìn Triệu Mỹ Hoa và nói: "Bà nói không có tiền? Nếu không có tiền thì bà lấy gì đi mua túi? Bà tưởng tôi không biết thương hiệu đó sao? Túi xách của thương hiệu đó rẻ nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ! Sợi dây chuyền mà bà đeo trên cổ! Vòng tay! Nhẫn! Bà không thấy xấu hổ khi nói với tôi là bà không có tiền sao?"
Thật trớ trêu! Họ nói với cô là gia đình sắp phá sản để cho cô bán mình còn bản thân lại đi đeo vàng bạc đầy người!
Họ đeo đồ trang sức đến lóa mắt nhưng khi cô cần tiền thì lại nói với cô rằng họ không có tiền!
Triệu Mỹ Hoa không ngờ đứa con gái riêng bình thường im lặng không nói chuyện và bị bà ta bắt nạt nhiều năm lại nói chuyện với bà ta như vậy thì tức giận đến đỏ mặt nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào đành phải hung dữ trừng mắt nhìn Nhiễm Kiều Kiều, hận không thể xé nát cô ra cho bớt giận.
Nhiễm Kiều Kiều không quan tâm đến Triệu Mỹ Hoa, cô quay đầu nhìn thẳng vào Nhiễm Quốc Đào nói: "Ba, đây là lần đầu tiên tôi gọi ông như vậy trước khi đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông! Kể từ khi tôi học trung học cơ sở đến nay thì tôi đã không yêu cầu ông một xu nào, mấy năm nay tiền học phí và phí sinh hoạt của tôi cộng lại cũng đủ 12.
000 đô la chứ?"
Khuôn mặt già nua của Nhiễm Quốc Đào sững sờ, ông ta nhìn thẳng vào đứa con gái đang đối đầu với ông ta.
Khuôn mặt của Nhiễm Kiều Kiều giống mẹ đến tám mươi phần trăm làm cho Nhiễm Quốc Đào liền sững sờ một lúc.
"Kiều Kiều, ba.
.
" Miệng của Nhiễm Quốc Đào mấp máy, đối với đứa con gái này ông cũng có chút áy náy.
"Hừ!" Đột nhiên Triệu Mỹ Hoa ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, bà ta nhướng mày nhìn Nhiễm Quốc Đào.
Nhiễm Quốc Đào ngẩn ra, khi ông ta nhìn về phía Nhiễm Kiều Kiều thì lời nói trong miệng đã hoàn toàn thay đổi: "Kiều Kiều, bây giờ ba cũng rất khó khăn, hay là từ từ đi được không? Chờ khi nào tiền trong tay ba thong thả một chút thì ba sẽ cho con.
"
Cái gì mà từ từ một chút chứ, còn