Đầu óc Ninh Kiều Kiều quay cuồng, cô sửng sốt vài giây mới tỉnh táo cúi đầu nhìn danh sách trong tay rồi lại bị con số trên đó dọa sợ.
"Sao có thể đòi nhiều tiền như vậy?"
Ninh Kiều Kiều trợn tròn hai mắt.
"Cái này mà coi như nhiều sao? Người bị đâm trong nhà cô là bà già! Chỉ cần truyền máu thôi cũng không biết phải tốn hết bao nhiêu, còn chưa tính tiền viện phí sau này..
Tiền chỉ trong ngày hôm nay, cô nhanh chóng trả tiền đi!" Y tá nói.
Ninh Kiều Kiều cầm hóa đơn đứng lên rồi đi về phía nơi bệnh viện nộp phí.
Và sau đó thì sao?
Ninh Kiều Kiều đứng trong đại sảnh trống rỗng, nhìn cửa sổ nhỏ sáng rực cách đó không xa.
Cô phải làm gì đây? Tiền trên người cô ngay cả số lẻ này cũng không đủ!
Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên, lần lượt lục lọi danh bạ từng cái một.
Các bạn cùng lớp thì không cần phải tìm, tất cả mọi người đều là sinh viên cũng không có nhiều tiền như vậy.
Người duy nhất có thể giúp cô thì chỉ có Bách Hiểu, nhưng Bách Hiểu..
Tiền tiêu vặt của Bách Hiểu so với tiền thuốc men cũng chỉ là giọt nước trong ly.
Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều nhìn lên cái tên duy nhất là "anh trai".
Ngón tay Ninh Kiều Kiều đặt trên màn hình hơi run rẩy, từ đầu đến cuối đều không ấn được.
Chắc là lúc này Nhiễm Văn Hiên đang ở cùng một chỗ với Hàn Lộ..
Đột nhiên, trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng giày da, trong không gian yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi về phía vị trí mà cô đang đứng.
Có lẽ cũng là người nhà đến nộp phí, Ninh Kiều Kiều cúi đầu cầm điện thoại rời đi, cô chuẩn bị đi ra chỗ khác gọi điện thoại.
"Cô Ninh." Vậy mà người đàn ông kia lại lên tiếng gọi Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đột nhiên cô xoay người lại nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt nghi ngờ: "Anh đang gọi tôi à?"
Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ gọi cô ra thì còn có thể gọi ai?
Lục Nghiêu hơi bất lực nhìn Ninh Kiều Kiều, được rồi, lần trước cô gái này cũng không đeo kính, xem ra lại không nhớ dáng vẻ của anh ta rồi.
"Cô