Tác giả: Tiểu Điềm Bao
Bọn họ xử lý xong những việc này thì đêm đã khuya, Lily ăn cơm chiều xong thì sớm trở về phòng mình, nằm trên giường lớn mềm mại, cuộn mình trong ổ chăn ấm áp, nhưng nhưng cô lại không thể ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ thấy cảnh mình bị vứt bỏ lúc nhỏ, cô đơn, còn bị người cười nhạo là quái vật.
Cô nói dối Charles, cô nói với ông cô không có việc gì, nhưng kỳ thật không phải vậy, cô có việc, cô chỉ không muốn Charles đang xử lý những việc này còn phải phân tâm vì chuyện của cô.
Cô dùng chăn bọc chặt mình lại, nhìn ra cửa sổ, đem mình bọc thật kín, đôi mắt to xinh đẹp xoay chuyển, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Trong phòng đột nhiên có tiếng động, nhưng Lily vẫn nhìn thẳng bình tĩnh xuất thần, không có chú ý.
Mãi đến khi có người ngồi trên giường cô, duỗi tay vuốt ve mái tóc mềm nhẹ của cô, cô mới ý thức được có người đã lặng yên không tiếng động vào phòng.
Người nọ cúi người xuống, tới gần khuôn mặt của cô, lại phát hiện cô cũng không ngủ.
Đôi mắt màu lam thanh triệt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu ngọc lục bảo của người đó, bốn mắt nhìn nhau, khá là xấu hổ.
Loki ngồi bật dậy, anh thấy trong phòng không bật đèn còn tưởng Lily đã ngủ mới trộm chạy vào xem cô một cái, thuận tiện trộm ăn đậu hũ, ai biết......!
Lily cũng ngồi dậy theo, cô vờ như tùy ý hỏi: "Loki, anh......!Không phải lần đầu tiên làm như vậy đúng không?"
Tuy là hỏi câu, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Loki phát hoảng, ngay cả lúc anh biết mình không phải con ruột của Odin, anh cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
"Ta......"
Anh lắp bắp không nói lên được một câu hoàn chỉnh, chưa từng chột dạ như vậy, lần trước ở phòng tập thể thao Lily vì hành động của anh mà giận đến mức nào anh còn chưa quên đâu.
Không còn cách nào, anh đành phải lúng túng thừa nhận.
"Thực xin lỗi...!Ta..."
Anh đã khi nào phải nhận lỗi với người khác, khó khăn, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.
Lily vừa ngồi dậy vừa cử động cơ thể, Loki cũng lập tức xuống giường.
Anh không sợ cô giật anh, anh chỉ sợ cô sẽ tức giận cách xa anh, không để anh gặp lại cô nữa.
Có trời mới biết lúc ấy anh mất bao công sức mới tìm được Sokovia!
Lily cũng không trách cứ anh, đi xuống giường, chân trần đến ngồi sụp bên cạnh cửa sổ.
"Còn sững sờ ở đó làm gì, lại đây đi!"
Loki còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự đi qua.
Anh dừng lại trước mặt Lily, cúi đầu nhìn cô, cũng không rõ cô muốn anh làm gì.
Lily vỗ vị trí bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống, Loki quả thực là thụ sủng nhược kinh.
Càng làm cho anh kinh hỉ hơn nữa chính là, sau khi anh ngồi xuống, Lily nghiêng đầu nhích lại gần, cái đầu vàng rực của cô gối lên vai anh, bên tai là tiếng hít thở của cô.
Nội tâm Loki kích động nhảy nhót, nhưng trên mặt còn đang cố gắng trấn định.
Anh cúi đầu nhìn chân nhỏ của Lily, đầu ngón chân cũng phấn nộn, rất đáng yêu.
Đuôi lông mày nơi khóe mắt anh không tự giác nhiễm tia vui sướng.
Chỉ cần Lily đơn giản là tới gần anh như vậy thôi anh đã rất vui sướng.
"Bọn họ đều nghĩ, tôi sẽ muốn ở một mình, nhưng thật ra không phải, từ trước đến nay, tôi luôn hy vọng có người cho thể ở bên cạnh tôi."
"Tôi không ngờ rằng...!Anh sẽ có thể tới bên tôi......"
Lily giống như muốn nói hết ra nỗi buồn khổ của cô, Loki thấy vậy nghiêm túc nhìn cô, yên lặng nghe cô kể.
"Lúc còn nhỏ tôi thức tỉnh trở thành người biến dị, cha mẹ tôi rất sợ hãi tôi, sợ một ngày nào đó tôi mất kiểm soát hại chết bọn họ.
Rõ ràng tôi chỉ có thêm một loại năng lực, không phải dã thú.
Tôi vẫn yêu bọn họ như cũ mà."
"Mãi đến lúc bị họ vứt bỏ, tôi mới biết bọn họ coi tôi là quái vật, với một con quái vật thì làm gì có yêu hay không......"
"Người biến dị thì làm sao, người biến dị không phải là người sao? Người biến dị là không có tình cảm sao? Bọn họ luôn là coi người biến chủng là dị loại, nhưng ngoại trừ năng lực kỳ quái này, chúng tôi cũng là người......"
Lily thở dài, trầm mặc.
Đột nhiên, cô nghe thấy Loki nói: "Em không phải quái vật, em là bảo vật tốt đẹp nhất mà các vị thần ban cho ta."
Cô ngồi dậy nhìn Loki, trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, phủ lên người anh một lớp lụa trắng ôn nhu, đôi mắt anh như ngôi sao, lộng lẫy toả sáng.
Cô nghe thấy anh nói: "Lúc em còn nhỏ, lần đầu tiên ta nhìn thấy em còn nghĩ em xinh đẹp hơn cả tinh linh, lúc ấy ta đã nghĩ muốn đưa em đến Asgard, đáng tiếc sau lại bị em đánh một trận......"
Nói đến chuyện này, anh lại mỉm cười: "Lúc gặp lại em ở New York, thật ra ta rất kinh hỉ, nhìn đi, là cô gái nhỏ xinh đẹp hơn tinh linh, cô đã trưởng thành, càng xinh đẹp."
"Cho đến khi ta thật sự thích em, ta chưa bao giờ cảm tạ các vị thần nhiều đến vậy, đã làm ta và em có nhiều ràng buộc với nhau."
"Trong lòng ta, em là bảo vật!"
Loki rất ít khi thẳng thắn thú nhận, ôn nhu trong mắt anh làm Lily lặng lẽ đỏ mặt, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi có vẻ thẹn thùng đáng yêu.
Loki cũng không ngừng lại, mà nói cho Lily một bí