Tác giả: Tiểu Điềm Bao
Sắc mặt Erik bất thiện nhìn chằm chằm người trước mắt, xem ra người có gương mặt màu lam, trên đầu còn có những hoa văn kỳ kỳ quái quái này, chính là người ông muốn tìm.
"Ngươi là ai?"
"Jehovah, thần, Thần Mặt Trời, luân hồi vô số lần ta có quá nhiều tên, ta sinh ra từ tử vong, ta làm người châm lửa cho sự hủy diệt của loài người, diệt tận gốc cái gọi là văn minh, sau đó sẽ tạo ra loài mới với sứ mệnh mới!"
Người biến dị màu lam nói dõng dạc và hùng hồn, lại nhìn Erik, ông đang mặt không biểu tình nhìn hắn, ánh mắt còn có - trào phúng?
"Có vấn đề gì sao, con của ta?"
"......"
Khoé miệng Erik run rẩy, sao người này còn trung nhị hơn ông luôn vậy?
"Ta hiểu năng lực cường đại của con hơn bất cứ ai! Gia nhập cùng ta đi, con trai! Để chúng ta cùng nhau......"
"Vậy nên, ngươi rốt cục là ai?"
Erik không kiên nhẫn đánh gãy lời nói như bán hàng đa cấp của ông ta, nếu không phải ông thiếu sự giúp đỡ, ông cũng không muốn vô nghĩa với tên này!
"......!Con có thể gọi ta là Apocalypse."
Người đàn ông tự xưng là Apocalypse cũng biết hành vi đánh gãy lời ông ta của Erik vừa rồi là vô lễ, nhưng ông ta nói thầm trong lòng ta còn cần giúp đỡ, ta không thể nổi giận.
"Được rồi, tuy ta không có mục tiêu to lớn như người, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác, định như vậy đi, chúng ta đi thôi."
Apocalypse bị ông làm cho phát ngốc, nhất thời không kịp phản ứng.
"......!Đi, đi đâu?"
"Tất nhiên là đi tìm sự giúp đỡ!"
Erik càng không kiên nhẫn, người này đầu óc không đủ dùng, ông bắt đầu hối hận khi tìm đồng đội ngu như vậy đấy.
"Không cần sốt ruột, Erik, xuất hiện đi, Storm!"
Bị ông ta gọi tên, Erik mới nhìn thẳng ông ta, xem ra còn có chút tài năng.
Theo tiếng của Apocalypse, một cô gái đi từ trong phòng ra, khoảng hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn Lily nhà ông bao nhiêu, nhưng kiểu tóc lại rất khốc, mái tóc màu bạc trắng vuốt lên đỉnh đầu, rất rối loạn.
Apocalypse cởi quần áo, lộ ra bộ giáp tối màu cổ xưa, trên đó là hoa văn huyền ảo.
Erik nhìn hai người có tạo hình kì lạ trước mặt, khoé miệng run rẩy, đột nhiên muốn rời khỏi nhóm này thì phải làm sao bây giờ, có cảm giác lên thuyền giặc!
"Đi thôi, ta biết đi đâu tìm giúp đỡ."
**********
Westchester
Raven đứng trước cửa học viện, nhìn nơi bà từng rất quen thuộc, nơi này thay đổi rất nhiều, bà gần như không nhận ra.
Đúng giờ tan học, bọn nhỏ vui đùa đuổi nhau chạy tới chạy lui, tràn ngập sức sống thanh xuân.
"Raven?"
Một tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ của bà, là Hank.
Đầu tóc anh ta chỉnh tề, mặc tây trang màu nâu nhàn nhã, không khác trước là bao, vẫn ôn tồn lễ độ như vậy.
Hank bước nhanh lại gần, trên mặt là vui sướng không thể ức chế, anh nhìn Raven thật sâu.
"Oa nga, uhm....!Tôi, cô....."
"Không phải màu xanh? Xem ra chúng ta lại có điểm giống nhau."
"Không, tôi muốn nói, cô đã trở lại! Tôi không ngờ cô sẽ trở về......"
Raven cũng cảm khái, "Tôi cũng không ngờ tới."
Hank cười, "Tiếc là Lily không ở nhà, nếu con bé biết cô quay lại, nhất định sẽ vui vẻ nhảy nhót lung tung."
Thấy Hank nhắc tới Lily, biểu tình của Raven càng nhu hòa, tuy bà đã chịu không nổi Charles quản thúc, nhưng bọn họ vẫn là người nhà của bà, đặc biệt là Lily, vĩnh viễn là bảo bối của bà.
"Lily vì sao không ở nhà?"
Nhớ tới đứa trẻ nghịch ngợm kia, Hank cười bất đắc dĩ: "Con bé ngại Charles quản quá nghiêm, lúc đi học chọn học Oxford, chạy thật xa.
Thật không có biện pháp với con bé."
"Vậy sao, đi tận Anh."
Không gặp được bảo bối nhỏ, Raven rõ ràng có hơi thất vọng.
"Chuyện Lily, chúng ta chậm rãi nói, cô đã lâu mới về, tôi dẫn cô đi dạo."
Hank dẫn Raven đến phòng thí nghiệm của anh, lúc bọn họ vào, ánh đèn sáng lên, một chiến cơ lớn ở trung tâm phòng thí nghiệm.
"Oa nga!"
Raven phát ra tiếng hét kinh hãi.
"Tốc độ siêu âm, trang bị phòng ngự, còn có chức năng tàng hình."
"Quá kinh khủng, nhưng anh mang nó ra ngoài bay kiểu gì?"
Hank đi trước xoay người lại, hai tay đút túi quần.
"Không cần lo lắng, sân bóng rổ là một nóc nhà di động."
Raven lại cẩn thận đánh giá chiến cơ, vẫn cảm thấy khó tin.
"Anh vậy mà có thể tạo ra chiến đấu cơ ở đây!"
Hank chậm rãi đi tới, nói: "Sau sự kiện Washington, X-men dần xuất hiện nhiều trước mặt người thường, tôi tất nhiên phải chuẩn bị phòng ngự trước."
Raven không ý kiến: "Charles muốn học sinh, không phải chiến sĩ."
"Charles cũng thay đổi rất nhiều......"
Không đợi Hank nói xong, Raven đánh gãy lời anh nói: "Nhưng ông ấy tin tưởng loài người, ôm hy vọng với bọn họ! Vậy còn anh?"
Con ngươi thâm thúy của Raven nhìn chằm chằm anh, Hank do dự một lát: "Tôi cảm thấy chúng ta nên ôm có hi vọng, đồng thời, cũng phải có tính toán, thế giới cần X-men."
"Well, anh có thể nghĩ như vậy, không thể tốt hơn.
Dẫn tôi đi tìm Charles đi, lần này tôi về vì chuyện của Erik."
"Erik? Ông ta làm sao vậy?"
"Gặp Charles tôi sẽ nói rõ, đỡ phải nói hai lần."
Hank cười bất đắc dĩ, dẫn bà đến phòng hiệu trưởng tìm Charles.
Bố trí trong học viện thay đổi rất nhiều, Hank dẫn Raven rẽ vài lần mới tới phòng hiệu trưởng.
Đẩy cửa đi vào, quanh Charles còn có mấy đứa trẻ, ông đang giảng bài cho chúng, giọng nói ôn nhuận vọng trong phòng.
Thời gian giống như đặc biệt thiên vị ông, không lưu lại dấu vết trên người ông, đôi mắt xanh thẳm vẫn chứa vô hạn nhu tình giống như năm đó.
Ông nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại, nhìn thấy Raven, trong mắt ông hiện lên ánh sáng kinh hỉ.
"Bọn nhỏ, tiết này tạm dừng ở đây, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Học sinh vừa đi ra ngoài, vừa nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng sau Hank.
Chờ khi học sinh cuối cùng ra ngoài, Charles nhiệt tình ôm Raven.
"Chúa ơi, Raven, ta không dám tin là em đã trở lại!"
Sự nhiệt tình của Charles làm Raven không kịp phản ứng, mặt đẹp hơi đỏ lên.
Nhưng giờ không phải lúc ôn chuyện, bà nhẹ nhàng đẩy Charles ra, dưới ánh mắt nóng bỏng của ông, nói: "Charles, lần này em về là vì Erik."
"Erik? Ông ấy lại làm sao vậy?"
Raven ngồi xuống ghế sofa, hai người kia cũng ngồi xuống.
"Từ sau khi rời khỏi Brotherhood, ta