Hạ Như Ân trên phòng ngủ không được nên đã xuống bếp gót nước uống, vừa xuống cô đã giật mình.
"Ôi mẹ ơi!" Dương Kỳ và Hạ Tử Sâm đã say khướt , cả hai đều gục trên bàn.
"Này sao anh lại ngủ ở đây" Hạ Như Ân tiến lại gần Dương Kỳ lay lay người anh , cô chồm người qua đánh vào tay Tử Sâm.
Dương Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh đã ngẩng đầu lên , mặt anh lúc này đã ửng hồng nước mắt nước mũi đều trèm nhem.
"Sao anh lại khóc thế này" Hạ Như Ân nhìn thẳng vào mắt anh, anh lúc này rất yếu đuối trực tiếp xoay mặt đi nơi khác , anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em làm gì anh ấy đấy" Hạ Như Ân không thương tiếc em trai , cô đã đánh mạnh vào vai Tử Sâm.
"Em không làm gì cả , tại chị hai đấy.
" Hạ Tử Sâm nói xoay sua sua tay loạng choạng rời đi , Tử Sâm cất tiếng nói.
"Chị hai đỡ anh ấy lên phòng giúp em , em xỉn rồi đỡ không nổi.
" Hạ Tử Sâm loạng choạng tay đỡ lấy tường từ từ đi lên.
"Hai người này bị sao vậy, anh ấy khóc tự nhiên lại tại mình" Hạ Như Ân khó hỉu đỡ lấy tay anh choàng qua cổ mình.
"Ưm , anh muốn uống tiếp.
" Dương Kỳ anh vùng vẫy nhẹ người.
"Ngoan nào , mai em cho anh uống tiếp giờ lên phòng nghĩ ngơi nhé.
" Hạ Như Ân dỗ ngọt anh, Dương Kỳ đã ngoan ngoãn cố gắng đứng thẳng người không dựa toàn sức vào người cô.
Dương Kỳ được cô đưa lên tận phòng nghĩ ngơi, Hạ Như Ân đắp chăn cản thận lại cho anh không bị cảm , khi cô chuẩn bị ra khỏi phòng, Dương Kỳ đã cầm lấy tay cô.
"Ân Ân , anh thật sự rất rất yêu em và Tiểu Huy , nhưng anh phải làm sao đây, khi em vẫn còn tình cảm với người cũ , 5 năm qua anh vẫn nhìn thấy rõ điều đó, nhưng anh không thể buông bỏ em" Những lời nói đó từ anh đã làm cô chợt bừng tĩnh , Hạ Như Ân ngơ ngác nhìn chàng trai đang say khướt mà nói mớ.
Hạ Như Ân biết đó không phải là những lời nói đùa của anh, chính cô trong 9 năm qua đều nhìn thấy rõ tình cảm anh dành cho cô!
Hạ Như Ân muốn gỡ bàn tay anh ra , Dương Kỳ tiếp tục nói.
"Rõ ràng anh là người đến trước, là người xuất hiện trước mà, cái gì trên đời này anh cũng có chỉ trái tim em là anh không thể có.
.
" Dương Kỳ nói xong anh đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bàn tay đã thả lỏng buông lấy tay cô ra.
Hạ Như Ân không kìm nén được nước mắt và cảm xúc, cô đã gạt đi những giọt nước mắt , mà đi ra khỏi phòng.
*****
Sáng hôm sau!
Dương Kỳ tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, anh hơi