(24)
Sau khi Tiêu Dực rời khỏi được một lúc thì có người hầu mang đồ ăn tẩm bổ lên cho Tần Lam, anh quả thực không nói suông cho có.
Cô nhìn lướt qua những món ăn trước mặt rồi mới ngước mắt lên, kêu người hầu lùi xuống trước, giữ lại mỗi vú nuôi ở cạnh.
Tiêu Dực lúc nào cũng lộ liễu như vậy, thật không cho cô chút thể diện nào cả.
Mặc dù biết anh làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn chuyện riêng tư của mình bị cả đám người hầu biết như này.
Cô cảm thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của đám người hầu khiến cho cô không được thoải mái.
Chỉ sợ rằng cho tới khi cô bị thất sủng, bọn họ sẽ cười vào mặt cô.
Vú nuôi thấy Tần Lam im lặng mãi không nói gì, bà ấy liền nhìn ra cô có tâm tư, cất lời hỏi:
- Dạ, dì thứ có gì cần căn dặn ạ?
Câu nói của vú nuôi vang lên đã kéo Tần Lam ra khỏi những dòng suy nghĩ vu vơ.
Cô có hơi giật mình một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm của mình:
- Đúng là tôi cần bà giúp một việc.
Nói tới đây, Tần Lam lại chần chừ.
Vú nuôi là người của Tiêu Dực, quyết định lần này của cô rất mạo hiểm, nhưng cô vẫn muốn cá cược một lần.
Cô tin rằng vú nuôi sẽ không làm khó cô, bà ấy trong cái phủ này đối với cô rất tốt, cô cảm nhận được điều đó.
- Vú nuôi, bà ở trong phủ đã lâu, chắc hẳn rất hiểu rõ tính cách của thống soái.
Từ ngày tôi được gả vào đây, mặc dù người ngoài nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng, tôi như biến thành phượng hoàng vậy, nhưng tôi thật sự không dám mơ đến thống soái sẽ dành cả một đời chỉ để sủng ái mình.
Tôi không dám tham lam, bởi vì biết rõ ngài ấy chỉ là vì vui đùa nhất thời mà thôi, rồi sẽ có ngày ngài ấy chán tôi, vứt bỏ tôi.
Cho nên...!những ngày tháng ở bên ngài ấy, tôi không muốn bản thân mình mang thai!
Tần Lam nói tới đây, cô lại ngừng lại, ngước lên quan sát biểu cảm của vú nuôi.
Quả nhiên như những gì cô dự đoán trước, bà ấy lập tức tỏ vẻ khó hiểu:
- Vì sao ạ? Theo lí mà nói, nếu dì thứ mang thai thì đây là một chuyện tốt đối với cô và cả phủ thống soái nữa, chưa biết chừng ngài ấy sẽ càng yêu thương cô hơn thì sao?
Vú nuôi một lòng vì muốn tốt cho Tần Lam, lúc nào ở trước mặt Tiêu Dực cũng nói tốt cho cô, tâng bốc mọi chuyện lên.
Việc này cô biết, cũng rất cảm kích bà ấy.
Nhưng cô thật sự không cần những thứ này, cô chỉ muốn bản thân được tự do, sớm rời khỏi phủ thống soái mà thôi.
Tần Lam cụp mắt lại, suy nghĩ sâu xa, dáng vẻ hiểu chuyện khiến cho người khác đau lòng:
- Vú nuôi, bà cũng biết thống soái có vị hôn thê là Lạc tiểu thư mà.
Với tính tình của Lạc tiểu thư, nếu như tôi mà mang thai, bà nghĩ liệu cô ta có chịu để yên cho tôi không? Tất nhiên không phải là vì tôi ham sống sợ chết, mà cũng là vì đứa con tội nghiệp mà