(27)
Tần Lam vừa dứt lời, cằm nhỏ đã một lần nữa bị Tiêu Dực nâng lên.
Lần này anh không nói gì cả, cũng không để cho cô kịp có phản ứng lại, anh lập tức cúi xuống nhắm chuẩn xác bờ môi cô mà hôn.
Đối với những nụ hôn bất ngờ ập đến như vậy, cô nói không có cảm xúc gì là nói dối.
Kì thực cô đã cố gắng thích nghi khi mỗi lần thân mật cùng anh, nhưng cho tới giờ cô vẫn chưa tài nào thích nghi nổi.
Tiêu Dực, một người cảm xúc thất thường như vậy, khiến cho cô cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, không biết tiếp theo nữa sẽ đi đến đâu.
Nhận thấy Tần Lam đang phân tâm, Tiêu Dực có chút không vui, liền xấu xa cắn mạnh lên bờ môi mềm mại ấy.
Đau đớn truyền tới, cắt đứt mọi suy nghĩ miên man trong đầu cô.
Cô nhăn mặt lại theo phản xạ, chiếc miệng nhỏ không tự chủ được mà khẽ a lên một tiếng.
Nhân cơ hội này, anh lập tức xâm nhập vào sâu bên trong cô, thăm dò.
Môi lưỡi quấn quýt bên nhau, thấm đẫm mùi hương của nhau.
Tiêu Dực chưa từng hôn cô nồng nhiệt đến thế...
Đầu óc Tần Lam bắt đầu quay cuồng, không còn được tỉnh táo như trước nữa.
Cô cảm nhận được toàn thân mình trở nên mềm nhũn, tan chảy trước những cái chạm đầy nóng bỏng của anh.
Mấy ngày không tiếp xúc thân mật, cô không nghĩ cơ thể mình lại có phản ứng như vậy.
Đợi đến khi Tiêu Dực chịu buông tha cho cô, trên má cô đã đỏ như quả cà chua, vừa nóng lại vừa xấu hổ vì phản ứng của cơ thể mình.
Anh dùng ngón cái miết nhẹ lên cánh môi vừa bị mình giày vò ấy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như trăng sáng:
- Ngoan!
Anh không thể lí giải nổi, vì sao cô lại ngọt ngào tới vậy, khiến cho anh mê mẩn không thôi.
Mặc dù không biết cô đột nhiên thay đổi tính tình có phải do đang diễn kịch hay không, nhưng anh lại muốn trở nên lưu manh một chút, chiếm đoạt lấy cô.
Cái miết nhẹ của Tiêu Dực như vừa chạm tới tận trái tim Tần Lam, cô khẽ run lên, hai má càng thêm hồng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, bản thân có thể rung động trước anh.
Mọi thứ cô đang làm hiện giờ chỉ là để tồn tại, giữ lại cái mạng nhỏ này mà thôi.
Nhưng vì sao trái tim cô lại đập loạn một cách bất thường như vậy?
Tần Lam hít môi hơi thật sâu, ánh mắt đầy mông lung ngước lên nhìn Tiêu Dực.
Anh hôm nay vô cùng dịu dàng, khiến cho cô sinh ra những cảm giác lạ lẫm.
- Thống soái...
Tần Lam gọi tên anh trong vô thức, chỉ thấy anh cười khẽ, sau đó lập tức bế cô lên phòng.
Cô xấu hổ gục mặt vào lòng anh, không dám ló đầu ra vì sợ lỡ như bị người hầu nhìn thấy.
Dù sao thì da mặt của cô vốn rất mỏng, hành động của anh như vậy là quá công khai rồi, đến cả người ngốc cũng biết rõ anh bế cô lên phòng để làm gì.
Cánh cửa phòng vừa khoá lại, Tiêu Dực lại tiếp tục hôn cô, vừa hôn vừa tiến về phía giường.
Do ở trạng thái bị động, cô chỉ còn cách phối hợp để khiến cho anh hài lòng nhất có thể.
Dừng lại tại chiếc giường êm ái, Tiêu Dực cũng thuận thế đẩy Tần Lam ngã xuống, trực tiếp đè lên cơ thể cô, từng ngón tay thon dài lại khẽ vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ:
- Có thật là nhớ tôi tới nỗi mất ngủ?
Như một lời chất vấn để khẳng định lại thêm một lần nữa, Tần Lam lập tức gật đầu mà không chút do dự.
Sau đó, cô nhìn thấy anh cười.
Không thể phủ nhận một sự thật rằng, lúc anh cười trông rất quyến rũ, tiếng cười trầm thấp như bật ra từ cổ họng vậy.
Tần Lam khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Vì sao ngày hôm nay, cô lại hết lần này tới lần khác bị anh mê hoặc như vậy? Không được rồi,