(3)
Trong lúc hầu lạ Tiêu Dực tắm, Tần Lam đã nhân cơ hội mà lấy lòng anh.
Thấy anh hài lòng rồi thì cô mới tiếp tục đưa ra thêm một đề nghị nữa:
- Thống soái, nhưng mà em đi học cần phải nộp học phí, anh có thể...!giúp em được không?
Sau khi gả vào phủ thống soái, cô và nhà họ Vân cũng không còn có liên quan gì tới nhau nữa, những chuyện về tiền bạc thế này cô bất đắc dĩ phải nhờ tới Tiêu Dực thôi.
Anh là một người hào phóng, chắc sẽ đồng ý.
Tiêu Dực nghe xong yêu cầu này của Tần Lam, anh có hơi ngẩn người ra một chút.
Trước giờ anh chưa từng để tâm tới mấy vấn đề này, phụ nữ ở trước mặt anh đều phải phục tùng vô điều kiện.
Bây giờ lại có cô gái nhỏ dám to gan như thế, hơn nữa để ý một chút thì anh mới nhận ra, cô thực sự còn rất nhỏ.
Trong chốc lát, anh lại cảm thấy buồn cười, giống như bản thân là cha của cô vậy.
Trước giờ anh mua trang sức, y phục, nhà cửa cho phụ nữ, nhưng chưa từng có ai đưa ra đề nghị muốn anh nộp học phí cả.
Chỉ có một mình Tần Lam cô mới mang lại cho anh một cảm giác mới mẻ mà trước đây anh chưa từng có.
Càng ngày anh càng cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình quả thật rất thú vị.
Tiêu Dực lại xoa đầu cô, anh chưa vội đồng ý yêu cầu của cô mà ngược lại cất giọng hỏi:
- Muốn đi học lắm sao?
Tần Lam lập tức gật đầu.
Trước đây trong mắt anh cô là một người phụ nữ ti tiện, dâm đãng.
Bây giờ cô phải thay đổi hình tượng, khiến cho anh có cái nhìn tốt về mình.
Một cô gái ham học và đặc biệt sùng bái thống soái.
Tần Lam nghĩ hình tượng này cũng không tồi, vừa hay khiến cho anh cảm thấy mới mẻ, như vậy anh mới không nhanh chán cô.
Tần Lam lại tiếp tục nói, lời nói của cô không logic chút nào, nhưng rơi vào tai của Tiêu Dực thì lại rất hợp lí:
- Thật ra em sùng bái thống soái từ rất lâu rồi.
Trong mắt em, anh lúc nào cũng ngầu.
Em muốn được đi học để rút ngắn khoảng cách địa vị của chúng ta, sau này mới không làm anh mất mặt được.
Em nhất định sẽ khiến anh nở mày nở mặt mà, cho nên anh có thể đồng ý được không?
Ở thời kì này, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn.
Phụ nữ rất ít khi được đi học, ngoài những tiểu thư con nhà quyền quý ra.
Bởi lẽ đó nên Tần Lam có thể hiểu được tính cách độc tài bá đạo của Tiêu Dực một phần cũng là do ảnh hưởng của xã hội.
Không chỉ thế, cha anh còn là một người nhiều thê thiếp, anh trở nên như bây giờ cũng là do "di truyền" từ cha.
Trong mắt anh, phụ nữ chỉ là một loài động vật thấp kém.
Vậy thì cô càng phải khiến cho anh tự vả vào mặt mình, khiến cho anh yêu mình sâu đậm.
Trước giờ không có chuyện gì có thể khiến cho cô lùi bước được, cô đường đường là Tần Lam, phóng viên quyền lực và có tiếng nói nhất.
Chẳng qua ở nơi này, cô vẫn chưa có địa vị mà thôi.
Tiêu Dực nghe Tần Lam sùng bái mình như vậy, trong lòng cũng vui vẻ lên không ít.
Anh hài lòng vô cùng, không do dự gì mà lập tức đồng ý.
Cô mừng rỡ, càng thêm nhiệt tình hầu hạ anh tắm để lấy lòng anh.
...
Sau khi hầu hạ Tiêu Dực tắm xong, Tần Lam mới cùng anh xuống dưới nhà ăn để ăn tối.
Cả ngày hôm nay không ăn gì nên cô thật sự rất đói, nhưng cô vẫn bình tĩnh bày ra bộ mặt ngây thơ, không được phép để mất điểm trước mặt anh được.
Tiêu Dực thấy cô ăn ít, anh nhíu mày không hài lòng, liền ra lệnh:
- Em qua đây!
Tần Lam mặc dù không muốn, nhưng cô bất đắc dĩ phải tuân lời anh vô điều kiện, chậm chạp tiến về phía anh.
Ngay lập tức anh vươn tay ra, kéo cô ngồi xuống đùi mình:
- Đồ ăn không ngon?
Cô vội vã lắc đầu, nhỏ giọng giải thích:
- Không phải như vậy, rất ngon ạ!
E là nếu như cô nói không ngon, đầu bếp sẽ bị đuổi việc mất.
Cô là một phóng viên chuyên lên tiếng nói, bênh vực cho người dân, làm sao có thể chứng kiến cảnh này xảy ra?
Tiêu Dực liếc nhìn đám thuộc hạ, phất tay kêu bọn họ lui xuống.
Lúc này trong nhà ăn rộng lớn chỉ còn mình anh và cô, bầu không khí bỗng chốc trở nên lạ thường, pha lẫn một chút ái muội.
Tiêu Dực vuốt v3 mái tóc dài của cô, tự tay gắp đồ ăn của mình đưa lên miệng cô:
- Ăn đi, lát nữa sẽ không có sức đâu.
Chỉ một câu nói đầy mờ ám của anh, hai má cô đã ửng hồng lên.
Cô xấu hổ cắn môi, nhưng lại vô tình khơi dậy ngọn lửa đang kìm nén trong anh.
Tiêu Dực hít một hơi sâu, kiên nhẫn gắp thêm vài miếng cho cô.
Tần Lam cũng không dám từ chối, há miệng ăn hết những món anh gắp cho.
- Em có biết, em có mái tóc đặc biệt hơn bao người khác?
Đang ăn, Tiêu Dực đột ngột cất tiếng, suýt chút nữa khiến cho Tần Lam sặc đồ ăn.
Bàn tay to lớn của anh vẫn đang xoa mái tóc cô, lại như nghịch nghịch sủng vật nhỏ của mình.
Tần Lam biết bối cảnh thời đại này, phụ nữ hầu như là cắt tóc ngắn hoặc là uốn tóc xoăn, mái tóc dài tự nhiên như cô quả thật rất hiếm.
Cho nên phải nói, Tiêu Dực nhất thời hứng thú cô là vì cô có mái tóc này.
Tần Lam mỉm cười, ngây thơ đáp lại:
- Vì sao lại đặc biệt ạ?
Cô vừa dứt câu này, Tiêu Dực lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, yếu hầu không ngừng lên xuống.
Trái tim cô cũng vì ánh nhìn của anh mà càng đập mạnh hơn, loạn nhịp.
Gì đây, anh ta lại định giở trò gì?
Không thấy Tiêu Dực nói gì cả, chỉ thấy anh đột ngột cúi thấp đầu xuống, chuẩn xác nhắm vào đôi môi anh đào