(31)
Nhìn Tần Lam an toàn bước lên xe của phủ thống soái đi về, Lạc Hy không những không tức giận mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
Trước sự khó hiểu của đám thuộc hạ, cô ta mới nhếch môi nói:
- Vừa nãy bằng này người chúng ra ở đây đều nhìn thấy Vân Tranh Lam gian díu với tay xe kéo kia, đúng chứ?
- Dạ đúng vậy ạ.
Đám thuộc hạ vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng nhìn thấy gì thì nói đấy, bọn họ lập tức đồng thanh đáp.
Lạc Hy nở nụ cười đắc ý, phất tay kêu thuộc hạ lái xe, sau đó mới thong thả cất tiếng:
- Như vậy còn chưa đủ nhân chứng để chứng minh những chuyện đồi bại của Vân Tranh Lam hay sao? Với tính cách của thống soái, nhất định sẽ không chấp nhận loại phụ nữ ô uế như vậy đâu.
Cứ chờ xem kịch hay thôi.
...
Tần Lam trở về tới phủ, điều đầu tiên cô làm chính là đi tắm cho thoải mái.
Nghĩ tới những gì sắp tới sẽ phải đối mặt, cô lại cảm thấy chán nản vô cùng.
Cái thế giới này, cô chẳng làm gì cả nhưng vẫn bị người khác để ý đến, bày cách hãm hại.
Nếu có một điều ước, cô chỉ muốn được trở về nhà.
Đã một thời gian rồi, không biết ở bên kia đã phát hiện ra cô mất tích hay chưa nữa, cô rất nhớ gia đình và bạn bè.
Nếu biết sẽ xuyên không thế này, cô thà không đọc truyện đó còn hơn.
Giờ thì hay rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Lam bước xuống dưới lầu, lại thấy đám thuộc hạ ban nãy vẫn còn đứng canh ở đây.
Cô thấy là lạ, trong lòng không được thoải mái cho lắm.
Gì đây, Tiêu Dực lại bắt đầu cho người theo dõi cô nữa hay sao?
Không được, nếu như vậy thì hành tung của cô sẽ rất dễ bị bại lộ.
Cố gắng trấn an bản thân, Tần Lam tiến lên, vờ thăm dò nhóm thuộc hạ:
- Sao các người còn ở đây?
Bình thường mỗi lần thống soái không có nhà, trong phủ chỉ còn phụ nữ và người hầu.
Bây giờ xuất hiện thêm một nhóm thuộc hạ, hơn nữa còn là đàn ông, không chỉ Tần Lam mà cả những nữ người hầu cũng cảm thấy bất tiện.
Đội trưởng của đội quân lập tức ra mặt giải thích:
- Thưa dì thứ, đây là lệnh của thống soái, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi ạ.
Tần Lam nghe vậy, cô càng nhíu chặt đôi mày lại, biểu cảm không vui.
Tiêu Dực làm vậy là bảo vệ hay là theo dõi? Đừng nghĩ có thể qua mắt được cô, tâm tư của anh thế nào cô còn không hiểu hay sao?
- Không cần, hơn nữa hiện giờ đang ở trong phủ, sẽ không ai dám gây bất lợi cho tôi.
Tần Lam nhất quyết phản đối chuyện này, đám thuộc hạ vô cùng khó xử:
- Chuyện này...!chúng tôi chỉ nhận lệnh thôi ạ, mong dì thứ thông cảm.
Với lại thống soái làm vậy chỉ là vì muốn tốt cho cô, xin cô đừng hiểu lầm ạ.
Bà vú nhìn thấy Tần Lam khó chịu như vậy