(45)
Tới khi Tần Lam tỉnh lại thì đã là nửa đêm, cả buổi chiều bị Tiêu Dực dày vò, cô mệt chết đi được.
Đương nhiên là chỗ trống bên cạnh cũng sớm lạnh ngắt từ lâu, rất ít khi cô tỉnh dậy trong vòng tay anh.
Khung cảnh lãng mạn của cặp vợ chồng bình thường ư, cô cũng không quá mong đợi gì cả.
Mong đợi nhiều rồi để thất vọng làm gì chứ? Với lại, cô không thể.
Tần Lam gắng gượng ra khỏi giường, vừa đứng lên, một thứ chất lỏng trắng đục đã chảy ra ở nơi giữa hai chân cô, khiến cho cô giật mình hoảng hốt.
Hình như ban nãy lúc cô mơ màng, cô nghe thấy anh nói là muốn có con thì phải.
Người như Tiêu Dực mà lại muốn cô sinh con cho anh sao? Chính cô cũng không rõ chuyện đó là thực hay mơ nữa, nhưng có một sự thật là cô không muốn sinh con con anh, tuyệt đối không thể có con ở thế giới này được.
Lí do thứ nhất là do cô không có tình cảm với anh, chuyện cam tâm tình nguyện gì đó cô không thể ép buộc bản thân mình được.
Lí do thứ hai chính là vấn đề lớn nhất, cô vốn không phải là người ở thế giới này, hiện giờ vẫn đang tìm mọi cách để quay về.
Nếu như có con, cô sẽ bị ràng buộc, tới lúc đó không thể thanh thản rời đi nữa rồi.
Cô cũng chỉ là một con người bình thường, làm gì có trái tim sắt đá như vậy chứ, việc bỏ lại mọi thứ để quay về thì có hơi nhẫn tâm, thậm chí cô còn từng khinh thường loại người vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc gia đình và con cái không lo.
Cô không muốn trở thành loại người đó.
Lúc tới không mang gì, lúc đi không lưu luyến, cô thực sự không muốn để tâm quá nhiều tới một thế giới cẩu huyết vốn dĩ không hề tồn tại này.
Cô sợ rằng, sẽ có lúc bản thân chìm đắm vào nó.
Thở dài một hơi, Tần Lam không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa.
Cô đi tắm rửa cho sạch sẽ, sau khi xong thì lại ra ngoài hóng gió.
Cái khung cảnh nửa đêm nửa hôm tỉnh dậy, phát hiện một mình mình ở trong căn phòng lạnh lẽo, tâm trạng của cô có hơi trùng xuống một chút.
Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với mình, cô lại cảm thấy hơi chán nản, thực lòng cô rất chán ghét cảnh phải cúi đầu khép nép, lấy lòng người khác của mình lúc này.
Tới bao giờ cô mới có thể quay trở về nhà đây?
Tần Lam đang rơi vào những trầm tư, hoàn toàn không để ý tới việc Tiêu Dực đang đi về phía mình.
Gió đêm thổi vào khiến cho cô hơi lạnh, lúc này một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên người cô, cô mới xoay người lại.
Không biết có phải là do hoa mắt hay không, Tần Lam đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Tiêu Dực không còn quá lạnh lẽo chết chóc nữa.
Anh cứ nhìn cô một cách dịu dàng như vậy, hệt như là biến thành một con người khác.
Một thứ cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng, khiến cho cô hoảng hốt.
- Sao vậy? Không nằm nghỉ ngơi đi mà còn ra đây hít gió lạnh, nhỡ đổ bệnh thì sao?
Tiêu Dực thấy vẻ mặt hoang mang của Tần Lam, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng anh vẫn rất biết kiềm chế, nhịn cười lại, nghiêm khắc nhắc nhở cô.
Tâm trạng Tần Lam ỉu xìu, mặc kệ việc anh là một thống soái đáng sợ, cô lúc này chỉ muốn tìm kiếm một chút an ủi gì đó, liền chủ động ôm lấy anh:
- Em...!nhớ nhà rồi...
Tần Lam lí nhí trong cổ họng, vốn nghĩ rằng Tiêu Dực sẽ không nghe thấy, nào ngờ anh lại nghe rõ như ban ngày.
- Muốn về thăm Vân gia à?
Khuôn mặt anh vẫn dịu dàng kiên nhẫn, việc cô chủ động ôm khiến cho tâm tình của anh tốt lên hẳn, anh khẽ vỗ lưng an ủi cô.
Tần Lam cảm thấy trái tim mình