(49)
Giọng nói quen thuộc này, không ai khác chính là Tiêu Dực.
Anh đường đường chính chính bước vào Vân gia, tất cả người hầu nhìn thấy anh liền lập tức cung kính cúi đầu, ai nấy đều hoang mang vô cùng, bao gồm cả Vân Minh Hải, Chu Nha.
Chỉ duy có Vân Hàm Uy tỏ ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhìn Tiêu Dực bằng ánh mắt khinh thường.
Tiêu Dực chẳng để Vân Hàm Uy vào mắt, anh đi thẳng tới chỗ Tần Lam.
Chính bản thân cô cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở nơi này, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, có lẽ là anh không yên tâm về cô chăng? Lần trước cô đã nói dối anh một lần, bảo tới thăm bệnh Yên Hạ nhưng cuối cùng lại tới chỗ Lạc Hy.
Chắc lần này anh muốn đích thân tới Vân gia, xem xem cô có ở đây không hay là lại nói dối.
Tần Lam âm thầm bĩu môi trong lòng, nhìn cái mặt của bản cô nương đây không uy tín tới mức đó sao, tên thối tha Tiêu Dực suốt ngày nghi ngờ cô.
Nhưng ngoài mặt, Tần Lam vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ, liền đứng dậy và bước đến bên anh:
- Thống soái, sao anh lại đến đây vậy?
Sự chủ động của Tần Lam khiến cho tâm tình của Tiêu Dực cũng tốt hơn, anh cũng không phụ lòng sự nhiệt tình của cô, liền ôm cô vào lòng:
- Không yên tâm về em!
Quả nhiên mà, Tiêu Dực không tin tưởng cô.
Nhưng câu này trong mắt của tất cả những người ở đây đều như là câu quan tâm của anh dành cho cô, càng chứng tỏ vị thế của cô trong lòng anh.
Vân Minh Hải và Chu Nha cũng không ngốc, bọn họ biết chắc chắn không thể đối đầu được với thống soái rồi.
Chu Nha lườm con trai một cái, còn Vân Minh Hải, ông ta bắt đầu tỏ thái độ nịnh nọt:
- Thống soái, Tranh Lam chỉ về nhà thôi mà, không tới mức khiến cho ngài không yên tâm đâu.
Hôm nay con bé về chúng tôi mừng còn không hết nữa là.
Tiêu Dực vẫn ôm chặt Tần Lam trong lòng, nhưng lại giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang Vân Hàm Uy.
Anh không hề cho bọn họ một chút mặt mũi nào, thẳng thừng vạch trần sự giả tạo đó:
- Nếu tôi không đích thân tới, làm sao mà biết được các người đang ức hiếp cô ấy?
Câu nói này là đang ám chỉ tới Vân Hàm Uy, những lời ban nãy hắn ta nói, Tiêu Dực đều đã thu hết vào trong lòng.
Anh chẳng coi tên nhãi này là cái thá gì cả, nhưng nếu hắn ta dám đụng đến một sợi tóc của cô, tính chất sự việc nó lại khác đi rồi.
Năm xưa vì để yên bình ngồi lên vị trí thống soái này, Tiêu Dực cũng đã trừ khử không ít những tảng đá ngáng đường.
Đến cả họ hàng thân thiết anh còn không nương tay thì Vân gia này có là gì?
Tiêu Dực nói câu này, Chu Nha lập tức đập con trai cưng của mình, nghiêm khắc nhắc nhở:
- Hàm Uy, mau xin lỗi chị con nhanh!
Tiêu Dực là người thế nào ai cũng rõ, nếu chọc cho anh tức giận, hậu quả lúc đó không ai gánh nổi đâu.
Tuy Chu Nha và Vân Minh Hải cũng chẳng ưa gì Vân Tranh Lam, nhưng dù sao cô bây giờ đã gả cho thống soái rồi, lại còn được sủng ái như vậy, tuyệt đối không thể tùy tiện đắc tội.
Vân Hàm Uy tỏ thái độ không phục, hắn vẫn định tiếp tục cứng đầu, nhưng Vân Minh Hải không thể nói nhẹ nhàng được nữa:
- Người đâu, mang roi gia truyền đây! Hàm Uy, nếu con không xin lỗi chị cẩn thận, vậy đừng trách cha làm theo gia quy.
Một màn cấu xé