Từ hôm đầu tiên tới trường, Tần Lam đi bằng xe của phủ thống soái và được hộ tống cẩn thận nên đã gây rất nhiều sự chú ý tới những người khác ở trong trường.
Đến cả thầy cô còn phải nể mặt cô, không dám đắc tội tới.
Nhưng do cô không thích quá ồn áo và gây chú ý, cho nên không còn cần người hộ tống tới tận trường nữa.
Tính tình con người dễ thay đổi, bẵng qua một thời gian, chuyện này cũng chìm xuống dần.
Với lại dạo gần đây Tần Lam lại không tới trường, ngược lại danh tiếng của vị công tử X càng nổi hơn, cho nên mọi người càng không rảnh rỗi để đi quan tâm tới một người vợ lẽ của thống soái làm gì.
Lần này quay trở lại trường học, Tần Lam vô cùng thoải mái khi cuối cùng cũng được như người bình thường, không cần phải để ý tới những ánh nhìn đầy thăm dò, có đố kị và ngưỡng mộ của mọi người nữa.
Thế mà một nam sinh lạ mặt lại biết tên của Tần Lam cô, gọi tên cô nữa.
Cô đành bảo Yên Hạ vào lớp trước, còn bản thân thì đi đến trước mặt người nam sinh đó:
- Bạn gọi tôi à?
Đối diện với một Tần Lam xinh đẹp ở trước mặt, đàn ông nói không chút động lòng gì là nói dối.
Từ ngày cô kết hôn, qua tay đàn ông chăm sóc, sắc mặt của cô trở nên hồng hào hơn, dáng người cũng nở nang và đầy đặn.
Tất cả đều là thành quả của Tiêu Dực hết, chỉ tiếc là người trong cuộc như Tần Lam không hề nhận ra gì hết, cô thấy bản thân vẫn vậy mà thôi, có gì khác hơn đâu?
Vị nam sinh này cũng không ngoại lệ, là một người đàn ông, việc yêu thích những cô gái xinh đẹp là nhu cầu rất là bình thường.
Nhưng đây không phải mục đích của cậu, cái suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu dẹp đi không thương tiếc.
Vị nam sinh khẽ ho một tiếng, ở nơi đông người này không tiện nói chuyện, cậu liền hẹn cô tới một nơi vắng người hơn.
Cũng tò mò muốn biết xem cậu nam sinh này muốn giở trò gì, Tần Lam liền đồng ý đi theo.
Với võ phòng thân mà trước đây cô đã học, cô vẫn tự tin về bản thân mình được.
Tới chỗ ít người hơn, nam sinh mới dừng lại.
Cậu ta xoay người nhìn cô, dường như do dự một chút rồi mới cất tiếng:
- Tôi biết bí mật của cậu rồi!
Một câu đầy khó hiểu của cậu ta khiến cho Tần Lam khẽ nhíu mày, nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ "oh" lên một tiếng:
- Bạn học này, chúng ta quen nhau sao? Cậu đang nói nhăng nói cuội gì thế, bí mật gì, nói nghe xem nào?
Có lẽ vị nam sinh cũng không ngờ được thái độ của Tần Lam lại bình tĩnh tới mức này, nghe thấy có người bảo đã biết bí mật của mình, vậy mà còn tự tin hỏi vặn lại như vậy.
Khí thế của cậu lập tức bị giảm đi không ít, nhưng vì chuyện đại sự trước mắt, cậu vẫn cắn răng nhẫn nhịn:
- Chúng ta là bạn học cùng lớp.
Lần trước tôi có đi qua bàn của cậu, vô tình nhìn thấy trên sách của cậu có chữ ký của Công tử X.
Với lại, những lần tôi tới toà soạn đều bắt gặp cậu, điều này chứng tỏ gì chứ?
Nam sinh nói tới đây, Tần Lam càng nhíu chặt đôi mày thanh tú lại.
Có sao? Có lẽ là do cô không quen tên này, cho nên mới không để ý tới chăng? Đáng chết thật ấy, tên này có lẽ đã biết bí mật của cô rồi.
Tần Lam không muốn làm lớn chuyện này lên, hôm nay nam sinh này tìm tới cô, chắc chắn là có mục đích.
Cô không suy nghĩ thêm nữa, liền quyết định thoả hiệp.
Nhưng trên môi cô vẫn là nụ cười tự tin, không hề có chút sợ sệt gì.
Đây mới chính là vũ khí lợi hại nhất, giúp bản thân có thể tự tin trước mọi tình huống tồi tệ:
- Nói đi, cậu muốn