Phải nói, Tiêu Dực một khi đã làm việc thì chẳng quản ngày đêm, cho nên chuyện bàn công việc vào giờ này cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Khi nghe Tần Lam hỏi câu này, Tiêu Dực khẽ cười đáp:
- Chưa, vẫn còn công việc.
Tần Lam nghe vậy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác xót xa.
Để ngồi lên vị trí thống soái ấy, anh đã đánh đổi rất nhiều, cũng hy sinh rất nhiều.
Trước đây cô vô tâm vô phế không quan tâm tới anh, nhưng lúc quan tâm rồi thì mới nhận ra điều đó.
Tần Lam khẽ siết chặt lấy điện thoại bàn trong tay, cô thật lòng lo lắng cho anh, liền dặn dò:
- Dù vậy thì anh cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Mà em gọi điện thế này có làm phiền tới anh không?
Lần đầu tiên Tần Lam chủ động gọi điện quan tâm, Tiêu Dực vui mừng còn không hết nữa là.
Anh mặc kệ bản thân đang mệt mỏi cỡ nào, đáp lại cô:
- Không phiền đâu.
Vừa nói, anh vừa nhìn sang Dạ Minh, ý nói là hôm nay bàn chuyện tới đây thôi.
Dạ Minh cũng nhìn thấy ở trong ánh mắt Tiêu Dực là những tia máu, liền nhận ra mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi cẩn thận, cho nên cũng đành lui xuống.
Thôi vậy, để mai hóng hớt chuyện tiếp.
Có vẻ như lão Tiêu đã tìm được tình yêu chân chính rồi, vậy thì người làm bạn này mừng còn không hết nữa là.
Lúc này trong phòng chỉ còn mình Tiêu Dực, anh thấy cô im lặng một lát, anh lại nói tiếp:
- Sao vậy, nhớ tôi rồi à?
Biết ngay kiểu gì anh cũng hỏi câu này, nhưng cô lại cảm thấy thật ra nó cũng không đáng ghét như cô nghĩ.
Cô hơi mím môi lại, sau đó mới thừa nhận:
- Ừm, rất nhớ!
Tiêu Dực thích nhất là nghe mấy câu như này, để khiến cho anh vui, cô cũng không tiếc lời.
Với lại, cô cũng không hẳn là nói dối, quả thực vẫn có chút nhớ anh.
Nhớ tới sáng sớm thức dậy trong vòng tay anh, mùi hương nam tính cực kỳ dễ chịu ấy không ngừng quanh quẩn bên khoang mũi của cô.
Một người đàn ông phải cực men cỡ nào mới có được mùi hương cơ thể tự nhiên như thế? Nam giới thời này không dùng nước hoa, cho nên Tần Lam càng thích mùi hương tự nhiên của Tiêu Dực.
Tiêu Dực hơi khựng lại một chút, có lẽ vì bất ngờ.
Bình thường nói một câu Tần Lam cãi lại mười câu, giọng điệu thì chỉ toàn là nịnh nọt.
Thế mà hôm nay cô lại ngoan ngoãn như thế, dịu dàng như thế.
Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ đáng yêu thẹn thùng vào lúc này của cô.
Anh bật cười, một nụ cười trước giờ chẳng tồn tại trên khuôn mặt của anh, vừa có phần bất lực lại nuông chiều:
- Giải quyết xong một số công việc, tôi sẽ sớm trở về.
Ở nhà phải ngoan ngoãn, nghe chưa?
Cứ làm như cô là trẻ con không bằng ấy.
Tần Lam ỉu xìu gật đầu, được đà lấn tới, cô lại làm nũng:
- Lần sau cho em đi theo anh được không?
Sẵn tiện để cho cô thu thập thêm tư liệu để viết tiểu thuyết ấy mà.
Hạnh phúc cũng chỉ là hạnh phúc nhất thời, còn mục tiêu lâu dài của cuộc đời mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại có chút buồn man mác.
Vẫn là nhớ