Tại thư phòng, bầu không khí lúc này cực kỳ lạnh lẽo...
- Thống soái, theo lời khai của vú nuôi thì dạo gần đây, phu nhân...!đang uống thuốc tránh thai ạ.
Ngày hôm nay tất cả mọi người đều gọi Tần Lam là phu nhân, cho nên Lâm Dương cũng lỡ miệng gọi theo.
Nhưng sau khi hắn nói xong, lại không thấy Tiêu Dực trách mắng mình gọi linh tinh, chỉ thấy sắc mặt của anh cực kỳ đáng sợ, rất rõ ràng là anh chỉ để ý tới vế sau của câu nói.
Quả thực sau khi tra hỏi được chuyện này từ miệng của vú nuôi, Lâm Dương cũng kinh hãi vô cùng, thậm chí còn có thể lường trước được cơn tức giận của thống soái.
Bởi lẽ, trước giờ phụ nữ luôn mong ước được mang thai con của Tiêu Dực nhưng lại không được anh cho phép, bây giờ chỉ có Tần Lam mới được sự ưu ái đó thôi, vậy mà cô lại dám từ chối?
Đừng nói tới Tiêu Dực, dù là Lâm Dương, hắn cũng tức giận như vậy.
Cảm giác này nó cay cú lắm, một lời khó mà tả được hết.
Tiêu Dực cứ duy trì sự im lặng tới đáng sợ đó vài phút, trong vài phút ấy bầu không khí đã giảm xuống, lạnh lẽo tới mức Lâm Dương nổi da gà.
Lâm Dương trước giờ luôn biết một đạo lý thế này, tức giận mà mắng chửi thậm tệ ngay tại chỗ còn an toàn hơn là tức giận theo kiểu im lặng không nói gì.
Tiêu Dực im lặng như vậy, anh chắc chắn đã tức giận thật rồi.
- Bao lâu rồi?
Trôi qua vài phút, Tiêu Dực mới bật ra được ba từ này, giọng điệu hết sức kìm nén.
Dù tức giận, nhưng trước tiên anh vẫn muốn biết chi tiết mọi chuyện đã.
- Dạ...!kể từ khi phu nhân vào phủ đã bắt đầu uống thuốc rồi ạ.
Không hề có ai hay biết, ngày đó chính là ngày Vân Tranh Lam thật đã ra đi, Tần Lam từ thời hiện đại xuyên không tới.
Sự thay đổi của cô tất cả mọi người đều nhận ra, nhưng tất nhiên chẳng ai nghĩ được tới giả thuyết xuyên không điên rồ này.
Ánh mắt của Tiêu Dực lạnh lẽo như băng, sự tàn nhẫn đã lấp đầy lí trí.
Anh phất tay kêu Lâm Dương lui xuống, bản thân ở lại chìm trong khói thuốc nồng nặc.
Ở bên kia, sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho hai đứa nhỏ, Tần Lam mới lưu luyến bước lên phòng.
Giờ này cũng đã muộn rồi, cô chỉ tắm qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bình thường mấy ngày nay Tiêu Dực thường hay tới phòng ngủ cùng cô, nhưng hôm nay không thấy anh, cô lại thấy hơi là lạ.
Cô xin thề là không phải cô mong muốn anh tới, cô càng không muốn phải chịu thêm bất kì dày vò nào từ anh nữa.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lúc này cứ bất an không yên, cảm giác này rất khó mà tả thành lời.
Tần Lam ngồi lên chiếc giường lạnh lẽo mà bình thường đã sớm quen có cả mùi hương và nhiệt độ của Tiêu Dực, đắn đo suy nghĩ một chút, cô mới quyết định đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Biết Tiêu Dực vẫn còn ở thư phòng, Tần Lam chủ động giúp anh pha một ly sữa ấm, mang tới.
Cô gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Bên trong lại không có động tĩnh gì? Kì lạ, rõ ràng người hầu bảo là Tiêu Dực chưa rời khỏi thư phòng mà ta.
Tần Lam kiên nhẫn gõ thêm một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời lại.
Cô thử vặn cửa xem sao, bất ngờ là cánh cửa không hề khoá trái, cô thành công bước vào.
Trong thư phòng rất rất tối, mùi khói thuốc nồng nặc không tưởng.
Tần Lam khẽ nhíu mày, cố gắng nhìn rõ mọi thứ để bước đi.
Cô đặt ly sữa nóng xuống bàn bên cạnh, ngó ngang ngó dọc một lúc, đột ngột có một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau túm lấy cô, áp cô lên tường.
Vẫn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn mang theo phong ba bão táp ập tới, cắn xé lấy đôi môi đáng thương của cô.
Tần Lam đau đớn, cô lần đầu tiên dám to gan chống đối lại anh, dùng hết sức vùng vẫy:
- Tiêu Dực, anh bị khùng hả?
Cô đã kiềm chế không chửi bậy rồi đấy, tự nhiên đang yên đang lành, anh lại nổi điên gì đây? Anh không mệt nhưng cô thì rất mệt, không thể chịu nổi sự tàn bạo của anh mỗi lần thân mật nữa.
Bất ngờ bị Tần Lam lớn tiếng mắng, phẫn nộ trong lòng Tiêu Dực lại càng dâng trào lên, anh điên cuồng ghì chặt đôi vai cô:
- Vân Tranh Lam, là do tôi đã quá sủng