Rất nhanh sau đó, cha con Lạc La Bằng cũng đã tới.
Lạc Hy vừa đảo mắt nhìn qua một lượt đã lập tức dừng lại tại vị trí của Tiêu Dực và Tần Lam, bên môi liền cong lên nụ cười xảo quyệt.
Sau đó cô ta quay sang nói với cha mình:
- Cha, con đi sang phía kia một chút nhé?
- Ừm, con cứ đi đi.
Lạc La Bằng tỏ ra rất cưng chiều con gái, mặc dù ông ta cũng không quá tán thành với việc con gái mình cứ muốn dây dưa với Tiêu Dực.
Đành chịu vậy, nếu như lần này Lạc Hy thành công ép buộc được Tiêu Dực phải cưới mình, vậy thì ông ta cũng sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi.
Chuyện này thật ra cũng không đến nỗi tệ.
Lạc Hy thản nhiên bước về phía trước một cách quang minh chính đại, mặc kệ việc Tần Lam vẫn còn đứng bên Tiêu Dực, cô ta vô cùng tự tin vì bản thân đã nắm được bí mật động trời:
- Dực, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi, em thực sự rất mong chờ tới ngày này.
Lạc Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt, cười nói vui vẻ như thể rằng chưa từng có xích mích nào xảy ra, khiến cho Tiêu Dực nhíu mày.
Anh cứ nghĩ là, bản thân đã nói rất rõ ràng rồi mà.
Anh hoàn toàn không muốn có một chút liên quan nào với người nhà họ Lạc, Lạc Hy cũng không ngoại lệ.
Chuyện hôn sự đó đã sớm bị bác bỏ từ thời nào rồi, chắc không cần anh phải nhắc lại chứ?
Thái độ của Tiêu Dực đối với Lạc Hy vô cùng lạnh nhạt, anh tỏ ra không quan tâm cho lắm:
- Ồ, tùy cô!
Đến cả Tần Lam cũng nhận ra được thái độ của Tiêu Dực đối với Lạc Hy, thật sự không giống với những gì trong truyện miêu tả, không nhìn ra hai người họ chính là cặp nam nữ chính của truyện luôn.
Mà so sánh làm gì chứ, tình tiết đã thay đổi theo hướng khác rồi, ai mới là nữ chính thì vẫn chưa biết đâu.
Lạc Hy cũng không hề tức giận đối với thái độ lạnh nhạt này của Tiêu Dực, cô ta chỉ mỉm cười, nhưng cô ta dám chắc chắn rằng lát nữa mọi tình huống sẽ thay đổi.
- Dực, em biết là anh vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước, nhưng bây giờ em còn có một chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh không thể niệm tình cũ mà cho em một cơ hội sao?
Nói rồi, Lạc Hy lại cố tình nhìn sang Tần Lam, người mà cô ta đã ló ngơ nãy giờ, cố tình khiêu khích:
- Tranh Lam, chắc em không ghen chứ?
Tiêu Dực thực sự rất ghét những người hay lôi Tần Lam vào một chuyện gì đó, anh tỏ ra mất kiên nhẫn, hạ giọng cảnh cáo cô ta:
- Muốn nói gì thì hãy nói tại đây, đừng có cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
Rõ ràng anh không hề để cho Tần Lam phải lên tiếng, anh bây giờ đang ra sức bảo vệ cô, không để cho một ai có thể đụng chạm tới cô.
Nghĩ tới đây thôi, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Tình tiết này trong truyện ngôn tình chính là kiểu tình tiết, nam chính bảo vệ nữ phụ nên đã dằn mặt nữ chính đây mà, đúng là ngược tâm thật đó, nhưng cũng rất kích thích.
Không phụ lòng Tiêu Dực,