Anh lạnh mặt, đứng ở bên giường nhìn cô chằm chằm nói: "Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng." Nói xong liền ra khỏi phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.Sau tiếng đóng cửa kia, cô chôn mặt trong chăn khóc.Người chết một lần sẽ không muốn chết lần thứ hai, cô muốn tiếp tục sống, nhưng đối mặt với cuộc sống không có người thân, cô thật sự không biết làm thế nào tiếp tục sống.Cuộn mình ở trêи giường, nghĩ tới những năm tháng đã qua, nghĩ tới cuộc sống chỉ còn lại trong kí ức, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng.Bạch Ngưng chết rồi, mẹ cũng đã chết, chỉ còn lại linh hồn nhập sai xác là cô, thật không biết nên làm sao bây giờ.Nước mắt tràn đầy hốc mắt, chảy xuống, khiến vết ướt trêи chăn càng lúc càng lớn.Khóc nửa đêm, lại mộng mị nửa đêm, ngày hôm sau đi xuống tầng thì tinh thần Bạch Ngưng có chút hoảng hốt, cho đến khi cô nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn —— Ngôn Lạc Quân.Thân thể chấn động, bước chân của cô ngừng một chút, mới tiếp tục đi về phía trước."Phu nhân, bữa ăn sáng đã mang ra rồi, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi." Bác Thẩm đứng dưới bậc thang nói.
Ngôn Lạc Quân mặc quần áo ở nhà ngồi ăn của mình, không ngẩng đầu nhìn cô.Bạch Ngưng đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.Bữa sáng hôm nay vẫn như trước, trứng gà chiên, sữa tươi, bánh mì.Bạch Ngưng vừa mới cầm bánh mì lên, Ngôn Lạc Quân liền để ly xuống, đứng dậy nói: "Bác Thẩm, có thể buổi trưa mẹ tôi sẽ đến, bác chuẩn bị một chút.""Tiên sinh, tôi đã biết." Bác Thẩm trả lời.Dường như cảm thấy cái gì, Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt Ngôn Lạc Quân đang nhìn chằm chằm vào mình."Bây giờ tỉnh táo lại, đợi lát nữa đừng để cho mẹ tôi tức giận."Bạch Ngưng yên lặng cúi đầu.
Không phải không có lời nào để nói mà là không muốn để ý đến anh.Ngôn Lạc Quân dường như cũng không muốn nói nhiều với cô, rời khỏi bàn ăn, đi lên tầng.Ăn xong bữa ăn sáng Bạch Ngưng đang cầm lấy báo hôm nay từ chỗ Bác Thẩm muốn xem vụ án của mình thì có một người bộ dáng giống người giúp việc từ bên ngoài đi vào nói: "Bác Thẩm, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mang theo quà nói muốn gặp tiên sinh, người đó tên Trần Thiếu Lâm.""Ông chờ một chút để tôi lên tầng hỏi tiên sinh trước đã." Bác Thẩm nói xong, liền đi lên tầng.Một lát sau, bác Thẩm xuống nói: "Cho ông ta vào.""Được." Bác trai ra khỏi phòng khách.
Một lát sau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, bụng bự béo phệ, vẻ mặt sốt ruột từ ngoài cửa đi vào, thấy Bạch Ngưng trêи ghế sa lon, gật đầu nói: "Phu nhân, cô ở nhà sao."Bạch Ngưng cũng không nhận ra ông ta, cũng biết ông ta không đến tìm mình nên chỉ gật đầu coi như