Cô tin mình phải rời khỏi anh, vĩnh viễn vạch rõ ranh giới cùng anh, nhưng lại sợ chuyện này.Giờ anh đã quay lại, cô đột nhiên thấy lo lắng, sợ sệt, dường như thoáng một cái thời tiết đã thay đổi.Bạch Ngưng lập tức phanh xe lại, dừng xe ở sát vạch kẻ đường dành cho người đi bộ."Lái xe kiểu gì vậy !" Một người đàn ông đi qua đường mắng, nhìn thấy Bạch Ngưng xinh đẹp động lòng người, cau mày, quay đầu đi.Bạch Ngưng giờ mới nhận ra đèn xanh đã chuyển sang đỏ.
Không ngờ cô lại suýt chút nữa vượt đèn đỏ đâm vào người đi đường.Còn chưa hoàn hồn, cảnh sát giao thông đã gõ cửa sổ xe.Ngôn Lạc Quân dừng xe ở khách sạn."Ba, chúng ta không về nhà sao?" Tiểu Hân xuống xe, nhìn cửa khách sạn hoa lệ, ngửa đầu hỏi.Ngôn Lạc Quân một tay ôm lấy con, nói: "Trước tiên ngủ ở đây, hai ngày sau chúng ta về nhà được không?""Được, mẹ cũng tới đây sao?""Không tới." Ngôn Lạc Quân nhìn Tiểu Hân nở nụ cười ôn hòa, nhưng lại bởi vì cậu bé nhắc tới "mẹ" mà trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo."Sao lại không đến? Mẹ còn nói hôm nay sẽ làm sườn cơm cho con ăn mà!""Muốn ăn cơm sườn sao? Được, đợi vào khách sạn hai ba con mình cùng ăn." Ngôn Lạc Quân vẫn ôm con đi vào khách sạn."Vậy mẹ.
.
.
.
.
." Tiểu Hân có hơi ngạc nhiên nói: "Mẹ ăn một mình sao? Nói cho ba biết, mẹ làm cơm sườn ngon lắm!"Bước vào phòng, Ngôn Lạc Quân để con trêи giường, ngồi xổm xuống nhìn con nói: "Tiểu Hân, hai ngày này mẹ bận việc, không thể chơi với con được.
Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ tới một ngôi nhà mới rất đẹp, có ba, mẹ cũng sẽ đến, về sau con lại có ba có mẹ, được không?""Được, ha ha, ba, về sau ba đón con được không, xe của ba rất đẹp! Con muốn bọn Đại An được mở rộng tầm mắt!" Hai mắt Tiểu Hân sáng ngời, một lòng nghĩ sau này sẽ khoe khoang thế nào trước mặt bạn bè.Ngôn Lạc Quân cười nói: "Được, đương nhiên được.
Cho nên mấy ngày nay, con tạm xa mẹ hai ngày được không?""Được, nhưng ba phải kể chuyện cho con nghe!""Được.""Tắm rửa cho con nữa!""Được.""Còn cho con ngồi chiếc xe siêu ngầu!"Ngôn Lạc Quân cười: "Tiểu quỷ, được!""A, ba là tốt nhất !"Tiểu Hân vỗ tay hoan hô.Ngôn Lạc Quân cười nói: "So với mẹ thì sao?""Dạ.
.
.
.
." Tiểu Hân nghiêng đầu một chút, nói: "So mẹ tốt hơn, mẹ dong dài lại lạc hậu.
Ba là tốt nhất rồi!"Ngôn Lạc Quân cười, nâng mặt con nói: "Tiểu Hân, từ hôm nay trở đi, con không phải họ Hứa, mà là họ Ngôn, tên con là Ngôn Kỳ Hân, là con của ba, ba sẽ cho con mọi thứ tốt nhất!"Bạch Ngưng tim đập dữ dội, hít một hơi thật sâu dừng xe trước cửa Thịnh Thế.Rất lâu rồi cô chưa tới nơi này.Rất nhiều lần nhìn tòa nhà này từ xa, lòng cô sẽ không kiềm chế được mà gợn sóngChậm rãi đi lên bậc thềm, bước vào cửa chính, vừa nhìn thấy đại sảnh, lòng bàn tay đã không tự giác mà đổ mồ hôi.Đi đến quầy tiếp tân, còn chưa chờ cô hỏi chuyện, cô gái trước quầy tiếp tân hỏi: "Là Hứa tiểu thư sao, cô tìm tổng giám đốc?"Bạch Ngưng gật đầu.Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị, anh sẽ làm gì, chẳng lẽ Tiểu Hân cũng bị đưa đến đây rồi sao?"Hứa tiểu thư, mời cô đi theo tôi." Cô gái bước ra khỏi quầy tiếp tân.Mang theo hồi hộp, lo lắng, nghi ngờ, sợ hãi, Bạch Ngưng đi theo tiếp tân lên tầng."Hứa tiểu thư, cô ngổi ở đây một lát." Trước cửa văn phòng, thư ký mời cô ngồi ở phòng nghỉ."Ngôn Lạc Quân đâu?" Bạch Ngưng không nhịn được hỏi.Thư ký mang vẻ mặt tươi cười tiêu chuẩn nói: "Tổng giám đốc đang rất bận, cô ngồi đợi một lát, uống cốc nước." Nói xong, đem một ly nước đến trước mặt cô.Thư ký rời đi, Bạch Ngưng sốt ruột lo lắng cầm cốc nước nhanh chóng uống vài ngụm.Chỉ mới ba phút, thư ký đã đi tới, nói: "Hứa tiểu thư, tổng giám đốc mời cô vào."Trong lúc bối rối, Bạch Ngưng nghiêng tay làm đổ trước trong cốc."Rất xin lỗi.
.
.
.
.
.""Không sao,