Cho đến khi tối hẳn, trêи bầu trời dày đặc ánh sao, Bạch Ngưng mới ngừng xe, lảo đảo đi lên nhà.Mới ra thang máy, cô đã thấy Quan Thừa Diễm đứng trước cửa nhà mình.
Rất nhiều lần, anh đến tìm cô nhưng không gặp, đoán là cô đưa Tiểu Hân đi chơi, cũng không gọi điện thoại thúc giục cô về, mà đứng ngoài cửa chờ cô.Quan Thừa Diễm thấy cô, lại nhìn phía sau, ngạc nhiên nói: "Tiểu Hân đâu?"Bạch Ngưng không hề phản ứng giống như không nghe thấy anh hỏi, thất hồn lạc phách đi tới trước cửa, móc chìa khóa mở cửa."Tĩnh Hàm, sao vậy? Bởi vì chuyện kịch bản sao?" Quan Thừa Diễm nhìn dáng vẻ của cô, lo lắng không thôi.Bạch Ngưng đi vào nhà, chán nản ngồi trêи ghế sa lon."Nói cho anh biết, có phải vì chuyện kịch bản không? Lão Trần nói gì với em? Còn Tiểu Hân đâu? Không phải en dẫn Tiểu Hân ra ngoài ăn cơm sao?" Quan Thừa Diễm ngồi xổm trước mặt cô sốt ruột hỏi.Bạch Ngưng không nói gì.Quan Thừa Diễm nói: "Không cần lo lắng, chuyện này anh sẽ tra rõ, ngày mai anh sẽ đi gặp tổng giám đốc Từ, hỏi xem chuyện gì xảy ra, em đừng như vậy được không?"Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu một cái, nói: "Không cần đâu.""Tại sao? Kịch bản rất tốt, em đừng từ bỏ nhanh như vậy!""Thừa Diễm.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng chầm chậm mở miệng nói: "Cám ơn anh.
.
.
.
.
chuyện kịch bản anh không cần phải lo hộ em, còn có.
.
.
.
.
."Quan Thừa Diễm bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ nghe cô nói từng chữ từng chữ: "Em muốn kết hôn cùng Ngôn Lạc Quân.""Cái.
.
.
.
.
.
Cái gì?" Quan Thừa Diễm không dám tin.Bạch Ngưng lại nói: "Ngôn Lạc Quân đã trở về, có lẽ ngày mai, cũng có thể là ngày kia.
.
.
.
.
.
Em sẽ cùng anh ấy phục hôn"Quan Thừa Diễm kinh ngạc mà nhìn cô: "Em nói em cùng Ngôn Lạc Quân phục hôn?"Bạch Ngưng gật đầu.
Ngôn Lạc Quân nói rất đúng, cô chỉ có một con đường có thể đi, không phải chết, mà là theo sự sắp xếp của anh, cùng anh phục hôn.
."Tại sao?" Quan Thừa Diễm vẫn mơ màng.Bạch Ngưng cúi đầu, "Không vì sao cả.""Tại sao anh ta đột nhiên trở lại? Tại sao đột nhiên em phải kết hôn cùng anh ta? Anh không hiểu, ban đầu không phải em nói không muốn kết hôn cùng anh ta sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi?" Quan Thừa Diễm kϊƈɦ động nắm vai cô hỏi.Bạch Ngưng cúi đầu, nói nhỏ: "Rất xin lỗi."Quan Thừa Diễm nhìn cô, không thể tin nói: "Đừng nói với anh, mấy năm nay em vẫn một mực chờ anh ta."Bạch Ngưng muốn nói không phải, nhưng tuy không phải ngay từ đầu cô đã muốn chờ anh, nhưng cô biết, cô đúng là đang chờ anh.
Không biết vì sao chờ đợi anh, không biết chờ đợi anh làm gì.
Chỉ là, nghĩ tới trăm ngàn trường hợp, không ngờ lại là trường hợp này.
Anh chụp ảnh nude của cô, nói muốn đưa lên web người lớn.
Người kia, thật sự là anh sao? Anh đối với cô sẽ vô tình như vậy sao?Thấy cô không nói lời nào, Quan Thừa Diễm cho là cô thừa nhận, bờ môi anh run rẩy, nắm vai cô kϊƈɦ động hỏi "Thật sự là vậy sao? Anh hiểu rồi, em muốn anh ta tìm đến em, nhưng anh ta lại không về.
Cho nên em mới gần gũi anh, mới đồng ý lời cầu hôn của anh trước mặt giới truyền thông.
Sau đó, Ngôn Lạc Quân trở về, nói muốn kết hôn cùng em, có đúng không? Em cố ý lợi dụng anh kϊƈɦ anh ta?""Em không phải.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng vội vàng nói."Nhưng chuyện này rất hợp lý, không phải sao?""Thừa Diễm, không phải như vậy, đây chỉ là trùng hợp.
Anh ta muốn kết hôn cùng em chỉ vì Tiểu Hân, mà em sẽ đồng ý cũng vì.
.
.
.
.
Dù sao, không phải em cố ý.
.
.
.
.
.""Em cố ý!" Quan Thừa Diễm nhìn cô chằm chằm, khẳng định nói.
"Em đồng ý lời cầu hôn của anh, chỉ vì muốn Ngôn Lạc Quân ghen, khiến anh ta sốt ruột, từ Mỹ vội vàng chạy về ngăn cản em đúng không? Trước kia Hứa Tĩnh Hàm cũng dùng chuyện này để chọc tức anh, ngày ngày đi hộp đêm tìm đàn ông.
Không ngờ bây giờ em cũng học theo, cũng biết làm đàn ông cảm thấy không chiếm được mới là đáng quý, làm cho đàn ông điên cuồng quay đầu lại theo đuổi em rồi!""Em không có! Thừa Diễm, anh đã hiểu lầm!" Bạch Ngưng vội vàng giải thích."Vậy em nói cho anh biết, tại sao năm đó cố ý muốn sinh Tiểu Hân? Tại sao năm năm qua em cũng chưa từng chấp nhận anh,