Bạch Ngưng nhìn anh nói: "Cái gì?""Không sao." Anh cười cười.Tại sao lại sinh Tiểu Hân? Nếu muốn cùng Quan Thừa Diễm thì tại sao lại sinh đứa bé? Dù không ở bên Quan Thừa Diễm thì độc thân không tốt hơn sao? Tại sao muốn làm bà mẹ đơn thân? Chẳng lẽ chỉ vì không muốn bỏ đứa bé sao?Muốn hỏi, lại sợ vấn đề không thích hợp này đánh vỡ không khí ấm áp hiếm hoi.Cho đến khi được ôm cô trong lòng một lần nữa, anh mới biết, nếu muốn quên cô, anh không làm được.Xem xong hình, anh ôm cô nằm, cô tựa vào vai anh."Em vẫn cho rằng người có quan hệ với anh là Vu Nhược Sương.""Anh biết.
Không hiểu anh và cô ấy có chỗ nào nhìn giống như có quan hệ vậy." Ngôn Lạc Quân không nhịn được cười."Cho nên, thực ra người có quan hệ với anh là em gái cô ấy - Vu Nhược Tình sao?" Cô hỏi."Anh đã bảo bọn anh không có gì rồi mà.""Không có gì mà cô ấy kết hôn năm, sáu năm rồi còn muốn anh đưa cô ấy bỏ trốn à?"Ngôn Lạc Quân lật người, nằm nghiêng nhìn cô."Cho nên em tức giận là vì cô ấy sao?" Anh chỉ muốn biết, có phải cô thật sự vì anh mà ghen với người khác.Bạch Ngưng rũ mắt xuống, bĩu môi nói: "Không phải anh đã biết rồi sao.""Cô ấy yêu anh, cũng cho rằng anh yêu cô ấy, nhưng anh chỉ quan tâm cô ấy giống như em gái mà thôi, không hêg yêu cô ấy." Ngôn Lạc Quân lập tức giải thích.Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nói: "Vậy sao anh không nói rõ ràng với cô ấy?" ."Anh cũng muốn nói rõ ràng, nhưng mẹ cô ấy xin anh đừng nói, để tránh cô ấy bị kϊƈɦ động.
Cho nên, anh vẫn không dám nói.
Vốn tưởng rằng qua một thời gian cô ấy sẽ khá hơn, không ngờ đã nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn không thay đổi.""Anh và cô ấy trước kia là người yêu sao? Nếu cô ấy thích anh, tại sao lại lấy người khác?" Bạch Ngưng lại hỏi."Không phải.
Mấy người bọn anh trước kia đều là bạn tốt.
Vu gia và Phương gia đã đính hôn từ rất sớm, cũng chính là kết hôn vì lợi ích công ty.
Sau đó, khi Phương Tuyền hai bảy tuổi Nhược Tình kết hôn với Phương Tuyền."Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, hỏi: "Không phải Vu Nhược Tình thích anh sao? Tại sao lại đồng ý lấy Phương Tuyền?"Ngôn Lạc Quân khẽ nói: "Nhược Tình nhu nhược, chuyện gì cũng nghe cha mẹ, mà cha mẹ của cô ấy lại cố chấp, Nhược Tình muốn phản kháng cũng không phản kháng được.
Trước khi kết hôn cô ấy tới tìm anh, muốn anh đưa cô ấy đi, anh đương nhiên cự tuyệt.
Sau đó, có lẽ vì quá tuyệt vọng, quá đau lòng, nên cô ấy ngoan ngoãn kết hôn.
Khi ấy, vì chuyện này, quan hệ giữa ba nhà cũng căng thẳng, anh và Phương Tuyền cũng vì chuyện này mà bất hòa.""Nói như vậy, khiến người ta cảm thấy như mọi người cùng nhau ép cô ấy kết hôn." Bạch Ngưng không khỏi có chút đồng tình với Vu Nhược Tình.
Nghe anh nói cô mới thấy làm người bình thường vẫn tốt hơn, mẹ cô sẽ không bao giờ ép cô kết hôn!"Hôn sự của cô ấy, người ngoài như chúng ta không nên quan tâm nhiều làm gì.
Bởi vì bị kéo vào vòng tranh chấp này mà anh bị mẹ càm ràm suốt ngày!"Nhớ tới Vu Nhược Tình ngồi ở hành lang khóc, Bạch Ngưng thổn thức không thôi.Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nói: "Bởi vì chuyện này, tình nghĩa giữa anh và Phương Tuyền tan vỡ, cũng bị coi là tiểu nhân cướp vợ bạn, anh lại không thể với Vu Nhược Tình rằng mình chẳng có chút tình cảm nào với cô ấy.
Cuối cùng, trong lúc vội vàng, anh kết hôn với em."Bạch Ngưng ngạc nhiên nhìn anh.
Sau đó nhớ ra, mình là Hứa Tĩnh Hàm.Ngôn Lạc Quân bởi vì vô tình thành "người thứ ba" mà sầu não không thôi, Hứa Tĩnh Hàm vừa khéo tìm tới anh, nói mang thai con anh, cho nên anh lập tức đồng ý cưới cô ấy.
Cũng bởi vì thế mà ban đầu anh mới không điều tra rõ ràng đứa bé có phải con mình không? Cho nên mới có những chuyện sau này.Không ngờ những người những việc, tình cảm và hôn nhân bên người, lại khác xa tiểu thuyết như vậy.Vu Nhược Tình yêu Ngôn Lạc Quân, lại bị ép gả cho Phương Tuyền; Phương Tuyền yêu vợ mình, mà vợ anh trong lòng lại hoàn toàn không có anh; Hứa Tĩnh Hàm yêu Quan Thừa Diễm năm năm, cuối cùng cũng gả cho người khác sau đó tự sát; Quan Thừa Diễm, có lẽ.
.
.
.
.
.
người anh thực sự yêu là cô - Bạch Ngưng, mà trong lòng cô.
.
.
.
.
.
Trong lòng cô yêu ai?Thật ra cô hiểu rõ, rất rõ ràng , cô yêu chồng cô - người đàn ông trước mắt ngủ ở bên cạnh cô.
Cho dù giữa bọn họ, thật sự có rất nhiều trở ngại.
Nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau, còn ngủ chung trêи một chiếc giường, còn có hai đứa bé đáng yêu, tất cả những điều này, có phải đã quá may mắn rồi hay không? Nếu như bỏ lỡ một lần nữa, cô không biết ông trời còn có thể cho bọn họ bao nhiêu may mắn nữa.Không tự chủ được, cô chậm rãi tới gần anh, áp vào môi anh.Rất nóng, cảm giác rất quen thuộc.
Bao gồm hình môi của anh, bao gồm hơi thở của anh đang len lỏi vào trong cô.
Cô khẽ ɭϊếʍ môi anh, sau đó từ từ đưa lưỡi vào trong miệng anh, lại bị hàm răng anh ngăn trở.Anh nhìn cô, đột nhiên ôm lấy cô, đè chặt gáy cô phản công."Lạc Quân, Lạc Quân, em yêu anh."Khi anh ôm cô, hôn lên ngực cô, cô nói.Anh đột nhiên dừng lại, từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, hỏi: "Em vừa nói gì?"Cô thở khẽ, đôi mắt mê ly nhìn trước anh: "Lạc Quân, em yêu anh.""Em nói thật chứ?" Anh tiến lên nâng mặt cô, nhìn cô chằm chằm hỏi.Bạch Ngưng gật đầu."Vậy Quan Thừa Diễm thì sao?"Bạch Ngưng có buồn bực nhìn anh: "Cái này có liên quan gì đến anh ta?""Không phải em yêu hắn sao?""Em yêu anh ta làm gì?""Vậy, em yêu anh, chỉ yêu một mình anh?"Bạch Ngưng bị anh nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, gật đầu một cái.Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, ôm lấy cô dùng sức hôn..
.
.
.
.
."Hôm nay công ty bận không?" Lúc ăn sáng, Bạch Ngưng hỏi."Cũng bình thường, có chuyện gì sao?" Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn rất bình thường không khác gì mọi hôm, điều này làm cho lòng anh cực kỳ không thoải mái.Bạch Ngưng nói: "Không có việc gì thì về sớm một chút."Ngôn Lạc Quân còn đang chờ cô, cô lại không nói hết.
Mặc dù anh vốn định về sớm, nhưng cô