Theo bản năng, Bạch Ngưng nhìn sang Ngôn Lạc Quân.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh nhìn về phía trước.
.
.
.
.
.
Từ tầm mắt của hắn nhìn thẳng sang, là cô dâu chú rể, cũng chính là người ngồi ở phía sau – Vu tiểu thư.
Dường như cảm thấy có hai ánh mắt không bình thường đang nhìn mình chằm chằm, Vu tiểu quay sang bên này.Bạch Ngưng cuống quít cúi đầu.Lúc ngẩng đầu, Ngôn Lạc Quân cùng Vu tiểu thư đều đã đưa tầm mắt sang nơi khác.Bạch Ngưng đang suy nghĩ, nếu như lát nữa tình địch muốn giằng co, cô nên làm thế nào.Ôi trời, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
Ngộ nhỡ Vu tiểu thư đó chạy tới trước mặt cô thị uy thì cô phải làm sao? Cô là chính chủ, không thể để tình nhân cưỡi lên đầu được, nếu không chẳng phải làm mất mặt Hứa Tĩnh Hàm sao? Mà nhìn dáng vẻ thì Lão Ngôn đồng chí đứng về phe địch.
Ngày đó cô vừa nói tình nhân, hắn đã lập tức biến sắc, cho nên chắc chắn hắn sẽ không để cho cô bắt nạt Vu tiểu thư bảo bối của hắn.Chủ công cũng phản bội, trung thần như cô có cố gắng nữa cũng chẳng làm được gì, cho nên.
.
.
.
.
.
để cho mình không đến nỗi quá mất mặt, cô quyết định giữ khoảng cách với Vu tiểu thư kia, không giao tranh chính diện.
Thấy bữa tiệc nhiều người như vậy, có lẽ cũng sẽ không khó lắm đâu.Nghi thức kết thúc, sau đó là bữa ăn tối, trong đống đồ ăn phong phú có hơn một nửa Bạch Ngưng không nhận ra là món gì, mượn thân phận của Hứa Tĩnh Hàm, quả nhiên được hưởng phúc lớn.
Nhưng quá đáng tiếc chính là Hứa Tĩnh Hàm xưa nay ăn ít, dạ dày cũng nhỏ, cô mới chỉ ăn có chút xíu đã không ăn nổi nữa rồi.
Nhìn cả bàn đầy đồ ăn mà không ăn được, lại chỉ có thể làm bộ mỉm cười xinh đẹp.Bữa ăn tối kết thúc, là đến lúc giải trí.
Ngôn Lạc Quân bưng ly rượu đỏ đưa cho cô, sau đó đi tới chỗ ngồi bên cạnh."Xin chào, chị Hàm." Trước mặt, là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi.Lúc này, Ngôn Lạc Quân cũng bị người khác gọi lại, nói chuyện cùng mấy ông chủ khác.Cô gái có chút hưng phấn nói: "Chị Hàm, được gặp chị thật tuyệt, em là Ngô Hàm, chị vẫn luôn là thần tượng