"Bạch Ngưng à, bây giờ anh đã bỏ công việc ở trường, đi làm luật sư ở Sở hành chính.
Không bao lâu nữa, nhất định anh sẽ thực hiện được nguyện vọng.
Cũng không biết em lên thiên đường, ở cùng với thiên thần hay vào luân hồi đầu thai.
Nhưng anh luôn cảm thấy như em vẫn còn ở cùng một thế giới với anh, cũng không biết là thật hay là ảo giác nữa.
.
.
.
.
.
Anh nghĩ chắc là thật.
Có lẽ, con người thật sự có linh hồn, linh hồn bất tử." Hạ Ánh Hi nhẹ nhàng lau giọt mưa trêи hai chữ Bạch Ngưng, cười nhạt.Bạch Ngưng đứng ở sau lưng anh thầm nói trong lòng: Đúng vậy, em vẫn còn ở trêи thế gian này, đang nhìn anh, nghe anh nói, cầu nguyện cho anh được vui vẻ, may mắn hạnh phúc.
Anh có thể cảm nhận được lời cầu nguyện của em không?Thấy anh quỳ một chân xuống đất mãi không đứng lên, Bạch Ngưng không nhịn được nói: "Chân anh bị thương đừng quỳ quá lâu."Hạ Ánh Hi đứng dậy nhìn bia mộ.Bạch Ngưng muốn đưa cái ô trêи tay lên che mưa cho anh, nhưng lại cảm thấy bây giờ hai người cũng chỉ là người lạ, làm như vậy sẽ khiến anh thấy khó hiểu.
Thế nên cô đứng yên không nhúc nhích đau lòng nhìn anh dầm mưa.Nhìn hoa trước bia, cô hỏi: "Lần này, anh cũng mang Bách Hợp tới?"Hạ Ánh Hi quay đầu lại mỉm cười với cô, nói: "Có lẽ là chịu ảnh hưởng của cô đó.
Tôi cảm thấy, có bác gái khi còn sống thật sự là thích bách hợp trắng ." Môi Bạch Ngưng khẽ cong lên."Hoa hồng xanh lần này còn đẹp hơn lần trước, Bạch Ngưng nhất định sẽ thích." Cô nói."Cám ơn." Hạ Ánh Hi nhìn cô, nói: "Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì? Tôi tên là Hạ Ánh Hi."Bạch Ngưng chần chờ một chút, nói: "Tôi tên là.
.
.
.
.
." Nhìn lướt qua bó hoa màu xanh còn ướt nước, cô nói: "Anh cứ gọi tôi là Lam tiểu thư là được rồi.""Lam tiểu thư, lần nữa cám ơn cô đã đến thăm họ, cô là một người rất tốt."Bạch Ngưng cúi thấp đầu, nói: "Tôi không tốt, tôi chỉ làm tôi chuyện nên làm mà thôi."Hạ Ánh Hi quay đầu lại, nhìn bia mộ đến thất thần.Bạch Ngưng nói: "Chân anh bị thương cũng không nhẹ đâu, tại sao không đến bệnh viện băng bó?""Lát nữa sẽ đi." Hạ Ánh Hi trả lời.Đứng thêm một lúc Hạ Ánh Hi mới chậm rãi đi về.
Bạch