"Anh nhìn gì mà chăm chú thế?" Bạch Ngưng hỏi.Hạ Ánh Hi quay đầu lại nhìn cô hồi lâu, chậm rãi đưa tay tháo kính của cô xuống."Thật ra cô chính là Hứa Tĩnh Hàm có đúng không?"Bạch Ngưng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi.
.
.
.
.
."Hạ Ánh Hi cười một tiếng, nói: "Không sao, chẳng qua tôi không ngờ Hứa Tĩnh Hàm sẽ có bộ dáng này.""Tôi.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng không biết nói gì, lấy tiền lẻ trong tay đưa cho anh.Hạ Ánh Hi đeo lại kính cho cô, nhận lấy một đồng tiền, nói: "Cám ơn."Bạch Ngưng cúi đầu, nói: "Không cần, anh.
.
.
.
.
.
anh mau sang đường đi.""Vậy.
.
.
.
.
.
Hẹn gặp lại." Hạ Ánh Hi từ từ xoay người đi về phía vạch sang đường, lúc đi đến vỉa hè đột nhiên xoay người lại hỏi: "Có thể nói cho tôi biết làm cách nào để liên lạc với cô được không? Có lẽ.
.
.
.
.
.""Có lẽ về sau tôi phải mời anh giúp tôi ra tòa!" Bạch Ngưng cười nói.Hạ Ánh Hi cũng cười một tiếng, nói: "Tôi cho cô số của tôi, cô gọi cho tôi đi."Bạch Ngưng rút điện thoại ra gọi, sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại của anh thì cười nhìn theo bóng anh sang đường.Anh muốn liên lạc với cô, anhmuốn số điện thoại của cô, có phải.
.
.
.
.
.
Anh đối với cô bây giờ, cũng có chút không nỡ bỏ phải không?Bạch Ngưng mừng như điên, thiếu chút nữa đứng tại chỗ nhảy cẫng lên.***Ngôn Lạc Quân đột nhiên đi vào bộ phận lập kế hoạch, nhân viên ngồi ở lối vào ngạc nhiên vội vàng ném điện thoại di động trêи tay lên bàn giả vờ nhìn vào nội dung công việc trêи máy vi tính, nhưng đôi mắt lại khẩn trương nhìn vào bên trong.
Ở đó có bốn năm nữ nhân viên đang vây quanh một quyển tạp chí bát quái xem rất chăm chú."Oa, hôn lưỡi đó!""Nói nhảm, bây giờ còn ai hôn môi nữa!"" Dáng người Tổng giám đốc thật tuyệt!""Tổng.
.
.
.
.
.
giám đốc!""Tổng giám đốc làm sao? Cô cũng cảm thấy rất đẹp sao? Ha ha, dáng người phu nhân Tổng giám đốc cũng rất đẹp, làm cho người ta ghen tỵ đến chết mất thôi, vừa nhìn lại có ham muốn giảm cân!""Tổng.
.
.
.
.
.
giám đốc!" Lại một nhân viên nữ sau khi quay đầu lại thì giật mình thon thót, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao về chỗ ngồi, cúi đầu giả vờ chăm chỉ làm việc.Ba người còn lại cũng phát hiện Ngôn Lạc Quân đang đứng ở bên cạnh bàn, nhỏ giọng nói: "Tổng.
.
.
.
.
.
giám đốc.
.
.
.
.
."Ngôn Lạc Quân cúi xuống nhìn đối tượng trêи trang tạp chí mà mấy người phụ nữ này vừa bàn luận – là ảnh hắn và Hứa Tĩnh Hàm ở trong hành lang hôn mãnh liệt.Mặt lạnh cầm tạp chí lên, sau đó quay đầu ra khỏi bộ phận lập kế hoạch, lưu lại một câu: "Tạ Tiểu Quang, mười phút sau đến phòng làm việc của tôi."Khi bóng dáng của Ngôn Lạc Quân đã mất hút, quản lý bộ phận lập kế hoạch hơn ba mươi tuổi lại vẫn như đứa trẻ – Tạ Tiểu Quang liền kêu rêи nói: "Xong rồi xong rồi, tôi bị đám phụ nữ này hại chết rồi!""Tiểu Quang.
.
.
.
.
.
Chúng tôi.
.
.
.
.
.
Nếu như Tổng giám đốc muốn xào anh, chúng tôi sẽ đi xin tha cho anh.
.
.
.
.
." cô gái