"Anh ghê quá đấy!" Bạch Ngưng dịch sang bên.Ngôn Lạc Quân lại nhích lại gần cô, nói: "Chẳng phải em thích tôi ghê tởm sao?""Ngôn Lạc Quân, anh bình thường chút có được không?" Bạch Ngưng không kiên nhẫn nói."Tôi có chỗ nào không bình thường sao?"Bạch Ngưng lại dịch sang bên một chút, giữ khoảng cách với hắn, nói: "Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, không có việc gì tôi đi đây."Ngôn Lạc Quân nhìn cô, sắc mặt từ từ trầm xuống.Bạch Ngưng quay đầu đi nhìn nơi khác.Cô sợ, sợ có không khí mập mờ cùng Ngôn Lạc Quân như vậy sẽ khiến cho cô rất dễ dao động.Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm một lát rồi ngồi thẳng lên, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.Đúng lúc này ánh đèn quán bar lóe lên vừa khéo chiếu vào lưng Ngôn Lạc Quân, Bạch Ngưng vô tình thấy được một sợi tóc lộ ra.Bạch Ngưng đưa tay ra nhặt sợi tóc kia, vừa lúc Ngôn Lạc Quân cũng đứng lên đi vào giữa đám người, nhảy cùng một cô gái ăn mặc cực kỳ hấp dẫn kiều diễm.Bạch Ngưng cầm sợi tóc phụ nữ dài vừa lấy từ trêи lưng hắn, sững sờ nhìn hắn và cô gái kia làm đủ loại động tác mê người, thậm chí bên cạnh còn có cô gái khác ngang nhiên xông vào.Tóc này là của Vu Nhược Sương, tóc thẳng màu đen.
Bọn họ không giống có quan hệ, nhưng khi cô rời đi lại từng có động tác thân mật sao.Bây giờ cô khó chịu là sai, là sai.
Bạch Ngưng tự nhủ với lòng mình.Đây đều là ý muốn của cô, khó chịu làm gì? Chắc mọi người đều ích kỷ bá đạo như vậy, ước gì mọi người trêи thế giới đều thích mình, dù mình không thích hắn cũng muốn hắn thích mình.
Cô chính là quá ích kỷ, quá bá đạo.Cô tự nói với mình không được ích kỷ, không được bá đạo, nhưng nhìn hắn ở giữa đám người chơi đùa vui vẻ cùng người phụ nữ khác lại vẫn đau khổ.Hắn không biết cô không giống Hứa Tĩnh Hàm.
Cô không thích quán bar, cô không chịu nổi ánh đèn này, âm nhạc này, nhưng những này trong mắt hắn và Hứa Tĩnh Hàm đều rất bình thường.Bọn họ có quá nhiều điểm cô không thích ứng nổi, ví dụ như cà phê, ví dụ như bữa ăn tây.
Không phải cô không biết những thứ đó biểu