Lên xe, Bạch Ngưng không cầm được nước mắt.Ông trời nhất định đã an bài quan hệ giữa cô và Ngôn Lạc Quân không phải là người tình, vợ chồng, mà là kẻ thù.Chỉ cần cô còn là Bạch Ngưng, Trần Chí Dương mãi mãi vẫn là vết thương trong lòng cô.
Cô không thể nào quên cái chết của mình, cũng không thể quên hung thủ hại chết mình và mẹ, càng không thể nào quên đồng lõa một tay thao túng, khiến hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật - Ngôn Lạc Quân.Tình yêu, luôn luôn là điều xa xỉ.
Đối với cô - người không phải Hứa Tĩnh Hàm thực sự lại càng thêm xa xỉ.Cô thất thần trở lại biệt thự, Bác Thẩm chào đón hỏi: "Phu nhân, sao sáng sớm đã ra ngoài làm gì?"Bạch Ngưng không trả lời, trực tiếp đi lên lầu.
Bác Thẩm ở phía dưới hỏi có cần bữa sáng không cô cũng như không nghe thấy.Cô nghĩ rời xa Ngôn Lạc Quân là con đường duy nhất thích hợp với cô.Ngã xuống giường, nước mắt theo sống mũi trượt xuống drap giường.Ngôn Lạc Quân nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, trước lúc đàm phán hợp tác với đối phương tranh thủ thời gian gửi một tin nhắn cho"Hứa Tĩnh Hàm"."Dám cúp điện thoại của tôi, em không muốn sống nữa à? Có phải buổi sáng lại ngủ như chết rồi đúng không? Đồ đại lười.""Chồng em ngày mai sẽ về yêu em, vui không?"Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên trong ví, Bạch Ngưng nhắm mắt mặc cho nước mắt chảy xuống, không muốn quan tâm đến tất cả sự vật xung quanh nữa.Đợi mấy phút mà không có hồi âm, đối tượng hợp tác cũng đã tới, Ngôn Lạc Quân đành đút điện thoại di động vào túi.Đàm phát kết thúc, đã mười hai giờ.Ngôn Lạc Quân lại gọi cho cô nhưng vẫn không có ai nghe.
Sau đó, hắn đành gọi về điện thoại nhà."Tiên sinh, là ngài à.""Phu nhân ở nhà không?" Ngôn Lạc Quân hỏi.Bác Thẩm nói về: "Có, phu nhân đang ở nhà."Bên kia yên lặng một lát, nói: "Ừ, tôi biết rồi." Nói xong liền cúp máy.Ở nhà, tại sao không nghe điện thoại? Có lúc là không nhận, có lúc là trực tiếp cúp luôn, cô bị sao vậy, tối hôm qua không phải vẫn nói chuyện bình thường sao?Ngôn Lạc Quân phiền lòng, chỉ muốn nhanh chóng trở về tìm cô hỏi rõ ràng.Buổi chiều, Vu Nhược Tình đột nhiên