Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, nói: "Được, nhưng hồi tiểu học anh học môn thủ công không tốt, nếu như chúng ta ở lại đó đành phải để em nuôi anh rồi.""Ha ha, anh học không tốt? Thất bại! Thật là mất mặt, em toàn được điểm cao!"Bạch Ngưng cười kéo hắn chạy về phía trước, đuổi theo ánh mặt trời chiều.Chạy mấy bước, tấm áp-phích bên cạnh hấp dẫn cô.Dừng bước lại đứng nhìn thật lâu, Bạch Ngưng quay đầu lại nói: "Trường quay Thiên Long Bát Bộ (1), chúng ta đến đó chơi đi!"Ngôn Lạc Quân nhìn tấm áp-phích lại nhìn cô, nghi ngờ nói: "Người khác đến trường quay chơi thì không nói làm gì, em mà cũng muốn đi à?"Lúc này Bạch Ngưng mới nhớ ra bây giờ cô siêu sao phim điện ảnh.
.
.
.
.
.
Làm sao có thể nhìn thấy trường quay mà hưng phấn đến vậy? Nhưng cô vốn là người bình dân mà, thật sự rất muốn đi!"Em muốn đi, em muốn đi cơ!"Không nghĩ ra lý do, cô đành ăn vạ."Không được, nơi đó chán muốn chết, không đi." Thấy cô lạ như vậy, Ngôn Lạc Quân cố ý trả lời."Không, em muốn đi, chúng ta đi nhé.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng vẻ mặt đau khổ lắc lắc cánh tay của hắn.Ngôn Lạc Quân tiếp tục kiên quyết: "Không đi, nói gì cũng không đi." vừa vui mừng thưởng thức phản ứng của cô."Em muốn em muốn đi em muốn đi!"Bạch Ngưng dậm chân.Ngôn Lạc Quân rốt cuộc cười nói: "Em ngồi dưới đất vừa duỗi chân vừa khóc ba phút thì anh đồng ý đi."Bạch Ngưng nhìn hắn, đôi mắt dần dần ướt át, quay đầu rời đi.Ngôn Lạc Quân vội đuổi theo, gấp gáp nói: "Được được được, ngày mai chúng ta ngồi xe đến Đại Lý nhé.""Không đi!" Bạch Ngưng giả vờ lau nước mắt, tiếp tục đi về phía trước.Ngôn Lạc Quân kéo cô, dịu dàng nói: "Anh đùa thôi, đừng tức giận, ngày mai, ngày mai đi, được không?""Cái gì ngồi dưới đất vừa duỗi chân vừa khóc, anh chê em quê mùa, cố ý muốn em mất mặt!"Bạch Ngưng càng nói càng đau lòng."Anh đâu có, là trêu em thôi mà.""Anh có!"Bạch Ngưng tiếp tục đi về phía trước."Anh thật sự không có, nếu không anh ngồi trêи đất vừa duỗi chân vừa khóc, xin em đừng tức giận."Ngôn Lạc Quân gần như là khẩn cầu nói.Bạch Ngưng ngừng lại, khẽ nức nở.Thật lâu sau, cũng không thấy Ngôn Lạc Quân có hành động gì.Cô len lén liếc qua, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm."Anh nói này, có vẻ em mong đợi quá nhỉ? Để người đàn ông của em ngồi dưới đất giả ngu hay đến thế cơ à?"Ngôn Lạc Quân lườm cô nói.Bạch Ngưng nhìn hắn chằm chằm thật lâu, rốt cuộc không nhịn được "phụt" cười một tiếng, nói: "Thật sự rất vui mà, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó đã thấy buồn cười rồi, ha ha ha, buồn cười quá.
.
.
.
.
."Ngôn Lạc Quân véo cái mũi của cô, lắc đầu nói: "Lớn rồi còn trẻ con như vậy!" Nói xong kéo cô chậm rãi đi về phía trước."Chân em mỏi rồi, anh cõng em đi!"Bạch Ngưng lại yêu cầu.Ngôn Lạc Quân ngồi xổm xuống, nói: "Anh thấy em sức sống dâng trào như thế, có chỗ nào giống như đang mệt đâu?"Bạch Ngưng vui mừng leo lên vai hắn, nằm trêи lưng hắn.
Khi hắn đứng dậy, cô vừa rung rung chân vừa kéo áo hắn nói: "Dù sao anh cũng đang rảnh, dư thừa sức lực như thế rất phí.""Ai nói sức lực của anh không có chỗ nào dùng, em chỉ biết chơi phần em, còn anh không chỉ phải đi theo em mà đến buổi tối còn phải ra trận, vậy mà chả thấy em giúp anh tiết kiệm sức lực gì cả."Ngôn Lạc Quân cõng cô ai oán nói.Bạch Ngưng cười "khanh khách", nghịch ngợm luồn tay vào trong áo sơ mi của hắn, sờ sờ tìm được điểm nho nhỏ nổi lên, xoa nắn nói: " Ông xã à - người ta muốn mà -" giọng nói vừa mềm mại lại nũng nịu kéo dài âm cuối, làm cho xương cốt người ta mềm nhũn cả ra.Ngôn Lạc Quân run lên, ép buộc mình ổn định bước chân, nghiêm túc nói: "Bảo bối, đừng làm liều!"Bạch Ngưng ở sau lưng hắn bị chính hành động của mình làm cho đỏ bừng cả mặt, rồi lại tiếp tục đùa giỡn trêu đùa nói: "Ông xã, đến đây -" nói xong, còn ɭϊếʍ ɭϊếʍ vành tai hắn."Bảo bối, chờ đấy, anh tới ngay!"Ngôn Lạc Quân run lên, nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, cõng cô nhanh chóng chạy tới khách sạn."Ha ha ha, đi! Đi!"Bạch Ngưng vỗ vai hắn.Trời chiều ở phía trước, hai người ở phía sau, trêи đất là cái bóng thật dài của bọn họ.Một nhϊế͙p͙ ảnh ở đầu đường Vân Nam, cầm máy chụp hình đi sưu tầm ảnh về các hoạt động của người trẻ tuổi nhanh chóng chụp lại cảnh này.--------------Trường quay, hồ Nhị Hải, suối Hồ điệp, Lệ Giang, Shangri-La.
.
.
.
.
.
Trong mười ngày này, ban ngày bọn họ tùy ý đi chơi, buổi tối kϊƈɦ tình triền miên đến nửa đêm, quên hết tất cả, tại đất nước như Thiên đường đó trải qua chuỗi ngày chỉ có vui vẻ, chỉ có tình yêu.
Cho đến một ngày, Ngôn Lạc Quân sững sờ mà nhìn