Tiêu Lạc ngồi vắt chéo chân hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn Lăng Bạch Ngôn, còn cô bé Shin thì lại ngơ ngác hết mẹ mình rồi quay sang nhìn một ông chú lạ mặt.
Trong phút chốc bé Shin nhìn Lăng Bạch Ngôn đến ngây người, đến cả muốn chảy nước dãi ra.
Nhưng dường như cô bé đang đắm chìm trong nhăn sắc yêu nghiệt của Lăng Bạch Ngôn.
Bất chợt bé Shin thốt lên một tiếng khiến Tiêu Lạc tức thời bất động.
_ Mẹ ! ông chú già này, đẹp trai quá, đẹp đen mức không giống như loài người vậy a~
Tiêu Lạc nghe con gái nói thế liền nhất thời không vui, cô hơi gắt gổng lên tiếng.
_ Cái gì mà không giống như loài người, hắn ta vốn không phải là người nên con không được tiếp xúc với người này
Một câu tuyệt tình của Tiêu Lạc thốt ra như đang cầm một nhát dao đâm vào trái tim anh vậy, Lăng Bạch Ngôn không ngờ thời gian trôi qua ba năm cô đã thật sự thay đổi rồi đến mức anh không nhận ra một con người yếu đuối trước kia nay còn đâu nữa.
Lăng Bạch Ngôn cố gắng gượng hơi thở thật sâu, ánh mắt đầy thống khổ nhìn Tiêu Lạc đến thương tâm, ngay cả giọng nói trở nên run run :
_ Lạc Lạc, anh hiểu em đã đau lòng thế nào khi bị tổn thương, anh xin lỗi vì tất cả những điều đó.
Xin hãy tha thứ cho anh, hãy cho anh thêm cơ hội để bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra, có được không em
Tha thứ ? cơ hội ? không đời nào.
Lăng Nhật Tâm cứ nghênh mặt khó hiểu khi nghe những lời nói của anh, cô bé liên tục nhìn anh không chớp mắt.
Mắt thấy con gái vẫn ở đây Tiêu Lạc mới giật bắn người vội vã lên tiếng.
_ Shin, con lên phòng đợi mẹ một lát một chút nữa mẹ sẽ vào với con
_ Dạ, thưa mẹ
Cô bé nhanh chóng đứng phắt dậy rồi bành bạch chạy đi lên lầu, Lăng Bạch Ngôn luyến tiếc vừa đau xót khi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của bé Shin đang dần rời đi.
Sắc mặt Tiêu Lạc trở nên không tự nhiên, hai tay bất chợt bấu chặt vào nhau vì thật ra trái tim cô đang không ngừng kích động.
Trong quán tính luôn muốn đứng dậy đi nhưng...Nên quay người bỏ đi sao ?
" Không...không, trốn chạy là cách nhu nhược nhất, đó sẽ không phải là lựa chọn của mình"
Tiêu Lạc giữ nguyên tư thế uy nghiêm nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Bạch Ngôn không thay đổi, đôi môi căng mọng khế nhếch lên.
_ Lăng Bạch Ngôn, những lời vừa rồi của anh sẽ khiến tôi cảm động và hoàn toàn tin tưởng.
Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là con người nhu nhược luôn yếu đuối mà anh từng khinh thường đâu
_ Lạc Lạc, em có cần tuyệt tình với anh đến vậy không ?
_ Hừ ! anh xứng đáng được như vậy đấy Lăng Bạch Ngôn, những tổn thương mà anh từng ban tặng cho tôi, tôi sẽ trả gấp đôi cho anh
Dứt lời, Tiêu Lạc không buồn mà quan tâm đến cảm nhận của Lăng Bạch Ngôn như thế nào, mà thẳng thừng đứng phắt dậy toan rời đi thì bất ngờ cả người đều bị anh ôm chầm lấy.
_ Lăng Bạch Ngôn, buông ra mau
_ Anh không buông
Tiêu Lạc càng phản kháng Lăng Bạch Ngôn càng ôm siết chặt lại, không những thế anh còn tham lam hít mùi hương thơm tự nhiên trên người, điều này càng khiến cô thêm căm phẫn.
Lấy hết sức lực của mình, Tiêu Lạc thành công hất mạnh người Lăng Bạch Ngôn ra nhất thời mất kiểm soát nên đã vung tay tát mạnh vào gương mặt của anh.
CHÁT !
_ Tôi..
Tiêu Lạc có chút run rẩy nhìn vào bàn tay đã đánh Lăng Bạch Ngôn, đây là lần thứ hai khi cô