Cái gì mà trèo tường vượt lan can ? Tiêu Lạc nghe mà hoang mang thật sự.
Nhưng mà đây là tầng ba làm sao mà Lăng Bạch Ngôn lại thành công trèo lên được, nghĩ đến là cô cảm thấy hoảng rồi.
Nhưng nhiều nhất vẫn là chút lo lắng cho Lăng Bạch Ngôn, cô nhất thời buộc miệng không lạnh không nhạt mà quan tâm hỏi.
_ Lăng Bạch Ngôn, anh trèo lên tầng ba như vậy...có bị thương không ?
Lăng Bạch Ngôn thoáng chốc đứng sững người trong giây lát, Tiêu Lạc là đang quan tâm đến anh sao ?Lăng Bạch Ngôn vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên như đười ươi vậy, nhanh chóng hoàn hồn lại khẽ cười xán lạn nói.
_ Có phải là em đang quan tâm anh đúng không, Lạc Lạc !
Mí mắt Tiêu Lạc khẽ cụp xuống nhưng đôi môi mỏng kia đang thầm cười lạnh, cô không hiểu Lăng Bạch Ngôn lại vui đến muốn nhảy cẫng lên như thế là sao ? chẳng phải anh không thích đến mức chán chết hay sao.
_ Chẳng phải anh cảm thấy thật gánh nặng khi nghe những gì quan tâm của tôi đó sao
_ Anh...
Lăng Bạch Ngôn tức thời cứng họng, cũng đúng thôi lời của Tiêu Lạc nói hoàn toàn chính xác mà, anh còn lời nào để phản bác lại chứ chỉ còn cách đứng im lặng.
Căn phòng thoáng chốc chìm trong sự im lặng đến mất tự nhiên, hít hơi thở thật sâu Lăng Bạch Ngôn bất ngờ quỳ gối xuống, Tiêu Lạc ngạc nhiên đến mức sững người vài giây sau cô nhìn anh khó xử.
_ Lăng Bạch Ngôn, anh đang làm gì vậy hả ? còn không mau đứng lên
Nhưng Lăng Bạch Ngôn lại quật cường đáp :
_ Anh sẽ không đứng cho đến khi em lên tiếng muốn tha thứ cho anh mới thôi
Hai tayTiêu Lạc bấu chặt vào chăn khẽ cắn cắn môi dưới, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang hướng khác nếu cô còn nhìn nữa chắc chắn sẽ mềm lòng mất, Tiêu Lạc khẽ nuốt nước bọt khẽ lấn sang chuyện khác.
_ Đầu óc của anh bị keo dính chặt vào rồi hả ? anh muốn quỳ gối thì đi chỗ khác mà quỳ
Nghe những lời tuyệt tình của cô mà lòng Lăng Bạch Ngôn cảm thấy nặng trĩu vô cùng, vừa đau đớn như vừa có ai đã cầm một con dao cứa vào tim anh vậy.
Anh biết, cho dù anh luôn miệng xin lỗi hay cầu xin tha thứ đi chăng nữa thì không thể làm nguôi lạnh được sự tổn thương trong lòng Tiêu Lạc, nhưng anh chỉ muốn cô cho anh thêm cơ hội cho bù đắp lại những khoảnh khắc mà anh từng tổn thương cô.
_ Lạc Lạc, anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nhưng xin em hãy nghe anh giải thích một chuyện được không em ?
Tiêu Lạc nhất thời quay mắt lại, khẽ nhíu mày sau đó lại giãn ra nhưng vẫn im lặng thay câu trả lời.
Thấy tâm tình cô ổn rồi Lăng Bạch Ngôn mới thở phào.
_ Thật ra anh mới biết em chính là cô bé ấy vào ba năm trước, xin lỗi em vì sự vô dụng của anh.
Em ngay trước mắt mà anh lại mù quáng không nhận ra
Hít hơi thở thật sâu Lăng Bạch Ngôn nhìn thẳng vào ánh mắt lung linh như hai viên dạ minh châu của Tiêu Lạc, khẽ nói tiếp :
_ Lạc Lạc, chuyện anh từng tổn thương hay lạnh nhạt với em trong thời gian qua là vì không muốn em thay thế cô bé ấy trong lòng anh, và muốn khiến em chán chường rồi bỏ đi nhưng không ngờ em vẫn một mực muốn ở bên cạnh anh nhưng anh lại đến lần này hết lần khác đều khiến em thất vọng
Tiêu Lạc vẫn nghe rõ mồn một những lời của Lăng Bạch Ngôn thốt ra vào tai, hai tay cô lại càng siết chặt vào chăn.
Cô có thể nhận ra sự chân thật lời nói khi nhìn vào ánh mắt và gương mặt của anh.
Trong lúc này cô cảm thấy rất rối rắm không biết nên phải làm sao, Tiêu Lạc đành chọn cách im lặng thêm lần nữa, nhưng lại nghe