Lưu Uyển Tiệp chợt câm nín, nhưng lúc sau cô ta mới bình tĩnh trở lại và suy ngẫm.
Nếu như cô ta không thể ở gần Lăng Bạch Ngôn vậy thì cô ta đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng biết đâu là cơ hội vẫn nên.
Tuy nhìn Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc đang không ngừng quấn quýt lấy nhau điều này khiến cô ta rất khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống, Lưu Uyển Tiệp khoanh tay trước ngực uy nghiêm với Lăng Bạch Ngôn.
_ Tôi hiểu con người anh vốn công minh chính trực, việc anh được sống sót cũng là một tay tôi cứu anh.
Cho nên, tôi muốn anh phải báo đáp tôi, anh thấy sao ?
Lập tức gương mặt Lăng Bạch Ngôn khẽ u ám, anh không hề nhìn lấy cô ta một cái chỉ hờ hững lên tiếng :
_ Báo đáp ? vậy được, cô muốn tôi báo đáp như thế nào ?
Khoé môi Lưu Uyển Tiệp nhanh chóng nhếch lên đầy đắc ý, nhìn thấy nụ cười dương dương đắc ý của cô ta khiến Tiêu Lạc nhìn mà ngứa cả mắt.
_ Tôi muốn anh làm người đàn ông của riêng tôi, cái này không phải khó đúng không ?
_ Không được !
Tiêu Lạc nãy giờ vẫn nhẫn nhịn cô ta nhưng cô ta không hề biết điều mà mặt dày mày dạn yêu cầu chồng cô phải làm người đàn ông của cô ta, Lưu Uyển Tiệp quả là một con người như kiểu mèo khóc chuột, giả từ bi.
Nhìn thấy Tiêu Lạc trở nên kích động như vậy càng khiến cô ta thêm thích thú, cảm nhận cơ thể Tiêu Lạc đang run rẩy vì tức giận nên Lăng Bạch Ngôn cũng không hề dễ chịu gì, anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Uyển Tiệp.
_ Làm người đàn ông của riêng cô ư ? Thật nực cười, trước khi cứu tôi sao cô không nên giết chết tôi luôn đi
Những lời của Lăng Bạch Ngôn thốt ra khiến cả người Lưu Uyển Tiệp liền hóa đá ngay tại chỗ, cô ta không ngờ anh lại phũ phàng một cách không ngoạn mục.
Bây giờ cô ta không còn đường nào để ngụy biện, không còn cách khác cô ta bất ngờ rơi nước mắt đầm đìa.
Người đàn ông này, cô ta từng yêu say đắm vậy mà lại lạnh nhạt vừa phũ phàng với cô ta.
Dù vậy nhưng trái tim của cô ta vẫn biết đường mà đau đớn, Lăng Bạch Ngôn nhìn vào nước mắt của cô ta không những không thương tiếc mà thêm phần chán ghét.
Lưu Uyển Tiệp khẽ cười nhạt, cô ta đưa tay lau đi giọt nước mắt mặn chát.
Nếu Lăng Bạch Ngôn không đáp ứng yêu cầu này của cô ta, vậy phải tìm yêu cầu khác nhưng nhất định phải gần anh.
Hít một hơi thở thật sâu, Lưu Uyển Tiệp nhìn Lăng Bạch Ngôn một lần nữa nghiêm túc lên tiếng.
_ Nếu anh đã không muốn báo đáp vậy thì tôi muốn đưa ra một yêu cầu nhỏ với anh, chắc yêu cầu này sẽ không khó chấp nhận ?
_ Cô nói xem ?
_ Tuyển tôi vào làm trong tập đoàn NL của anh.
Thấy sao ? chắc hẳn anh không từ chối nhỉ ?
Lăng Bạch Ngôn bất chợt cúi xuống nhìn Tiêu Lạc như muốn cô xem xét và có đồng ý với lời yêu cầu của Lưu Uyển Tiệp hay không.
Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của anh, Tiêu Lạc không nhịn được mà khẽ gật đầu thay vì lên tiếng.
Nhận được cái gật đầu của cô, Lăng Bạch Ngôn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
_ Được, tôi đồng ý với lời yêu cầu của cô
_ Vậy được, tôi xin phép rời đi trước
Dứt lời, cô ta nhanh chóng xoay người rời đi nhưng trên khóe môi của cô ta vẫn nhếch lên đầy nham hiểm.
" Hai người nghĩ tôi sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao ? đừng đánh giá tôi quá thấp"
Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, đột nhiên Lăng Bạch Ngôn nhấc bổng cả người Tiêu Lạc lên rồi đặt cô ngồi lên