_ Hức! Bạch Ngôn
Tiêu Lạc không hề chừng chừ mà nhanh chóng ôm chầm lấy Lăng Bạch Ngôn rồi khóc nức nở trong vòng ôm của anh.
_ Ngoan, không khóc nữa anh thương
Đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô sau đó anh nhỏ nhẹ trấn an cô, nghe được giọng nói trầm ấm vừa ngọt ngào của anh khiến Tiêu Lạc ngừng khóc hẳn.
Cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt yêu nghiệt của Lăng Bạch Ngôn đã trở lại không còn tiều tụy như trước kia nữa.
_ Anh vẫn còn đau chỗ nào nữa không hay khó chịu ở đâu nói em nghe
Thấy cô cứ hỏi hấp tấp như vậy anh đành lắc đầu sau đó đưa tay ra nhấc bổng cả người Tiêu Lạc lên để cho cô ngồi lên người mình.
Cô lúc này mới biết bản thân đang hỏi anh một câu thừa thãi, thấy anh mạnh bạo nhấc người cô như vậy xem ra Lăng Bạch Ngôn đã khỏe mạnh không có vấn đề gì.
Nhưng cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có chút ngượng, nên nhanh chóng úp mặt vào hõm cổ của anh.
Sau đó hờn dỗi lên tiếng :
_ Anh có thôi ánh mắt vô lại của anh hay không hả ?
_ Hửm, anh nhìn vợ anh bằng ánh mắt đó thì có sao đâu
_ Anh!
Tiêu Lạc nhất thời cạn ngôn với anh, nhưng quả thật cô không thể thắng được khi phải đấu khẩu với anh.
Hai người họ còn mặn nồng ôm chặt lấy nhau thì bất thình lình cửa phòng được mở ra, cả Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc không hẹn mà quay lại nhìn.
A
Tiêu Lạc nhanh chóng rời khỏi người Lăng Bạch Ngôn, tất cả mọi người đang nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy hằm hè vừa ngượng.
_ Ba mẹ đến rồi ạ
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Lạc nhanh nhạy chuyển đổi chủ đề, trên mặt của Lăng phu nhân khi nhìn cô hiện lên ý cười.
Bà ấy nhất thời quay sang nhìn Lăng lão gia ý muốn nói rằng :
" Xem ra chúng ta đến không đúng lúc lắm nhỉ ?"
Lăng lão gia chỉ có thể nhún vai không nói gì, Lăng phu nhân khẽ quay qua nhìn Tiêu Lạc.
_ Mẹ có làm vài món cho hai tụi con ăn, con cầm lấy đi
Sau đó bà đưa hộp cơm đến tận tay Tiêu Lạc rồi nói tiếp.
_ Ba mẹ đưa bọn nhóc đi chơi đây không làm phiền không gian riêng của các con
_ Mẹ à.
.
Nghe mẹ chồng nói vậy khiến cô không khỏi ngại ngùng, nhưng bọn ba nhóc kia thì lại hậm hực khi chưa mở miệng hỏi thăm lão baba của mình.
Nhóc Lăng Bạch Sâm dùng giọng không hài lòng lên tiếng :
_ Nhưng mà bà nội à, chúng cháu chưa kịp hỏi thăm lão baba sao có thể đưa bọn chúng cháu về rồi
Lăng phu nhân thoáng chốc giật bắn vội vàng giải thích.
_ Tiểu Sâm ngoan, một lát nữa chúng ta hãy hẳn đến lại nhé hiện giờ chưa thể hỏi han được
_ Vâng ạ
Ngay sau đó hai ông bà Lăng nhanh chóng đưa ba bọn nhóc rời khỏi phòng, Tiêu Lạc và Lăng Bạch Ngôn bất giác nhìn nhau lắc đầu khẽ cười.
_ Cả ngày hôm qua chưa bỏ gì vào bụng chắc hẳn anh cũng đói rồi nhỉ ?
_ Ừm, em đút cho anh ăn đi như vậy cơm mới ngon hơn
_ Anh cũng thật